Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Dù không quan tâm đến nỗ lực cực nhọc của mình, nhưng dù sao thì… kết quả cũng tốt.
Cô gái này, bây giờ ở trong phòng, chắc chắn sẽ muốn xé xác anh ra rồi ăn hét…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tinh Yên bước ra khỏi phòng sau khi cô đã ăn no, chỉ thấy trợ lý của Annie là Tiểu Ngũ ôm một con Teddy đang chơi trong phòng khách.
Con chó hoạt bát và hiếu động, chạy lung tung trong phòng khách, cuối cùng, Tiểu Ngũ đã đuỏi theo con chó và trực tiếp để con chó giẫm lên lên máy chơi game của Thẩm Tinh Yên.
Thẩm Tinh Yên trực tiếp bước tới chỗ Tiểu Ngũ, lạnh lùng nhìn anh.
Tiểu Ngũ biết đây là máy chơi game của Thẩm Tỉnh Yên, nhưng cô luôn cảm thấy Thẩm Tinh Yên đã nói dối, đây hoàn toàn không phải quà của Đường Ninh, nên đã trực tiếp đem con chó đi bắt nạt người ta.
Không nói một lời, Thẩm Tinh Yên lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại trước mặt Tiểu Ngũ, sau khi kết nối bên kia, cô bắm phím rảnh tay: “Chị Đường Ninh, chị còn đang nghỉ ngơi sao?”
“Chị đang đọc kịch bản, có chuyện gì vậy?” Đường Ninh hỏi ngược lại.
“Có thể tiện nói cho em biết, máy chơi game mà chị gửi cho em giá bao nhiêu, có thể bảo hành nó ở đâu được không?”
“Nó được một người bạn của chị gửi cho, hoàn toàn được.
làm thủ công ở Đức. Đây là sản phẩm mới nhất do một công ty game nỗi tiếng phát triển. Được cho là… hơn ba triệu nhân dân tệ. Không có cách nào để sửa chữa ở Trung Quốc, phải được gửi trực tiếp đến Đức.” Đường Ninh thành thật trả lời.
Đương nhiên, khi Tiểu Ngũ nghe những lời này, toàn thân đã run lên rồi, bởi vì Thẩm Tinh Yên không biết Đường Ninh, còn thật sự đưa cho cô một cái máy chơi game.
Và chiếc máy chơi game này trị giá hơn ba triệu nhân dân tệ.
“Được rồi, cảm ơn chị Ninh, quáy rầy chị nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, Thẩm Tinh Yên trực tiếp cúp điện thoại, trước khi Tiểu Ngũ hoàn hồn, chụp ảnh Teddy đang đứng trên máy chơi game.
Tiểu Ngũ lập tức ném con chó xuống đất và trở nên lắp bắp: “Cô đang làm gì vậy…”
“Thu thập chứng cứ.” Thẩm Tinh Yên nói trực tiếp, đưa tay ra hiệu cho Tiểu Ngũ chống cằm nhìn vào cái điều khiển trò chơi: “Anh không phát hiện ra rằng con chó của mình đã cắn dây cáp của tôi sao? Vừa rồi anh đã nghe thấy, Đường Ninh nói máy chơi game trị giá hơn ba triệu nhân dân tệ, và không có cách nào để sửa chữa ở Trung Quốc, tự anh nói đi, làm sao bây giò?”
“Nếu anh ta nói rằng anh không phải trả tiền, tôi sẽ không bao giờ bắt anh phải chịu trách nhiệm.”
Annie đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe thấy bên ngoài đại sảnh có người làm ồn, cô ta lập tức đứng dậy kiểm tra, nhưng khi Tiểu Ngũ quỳ xuống trước mặt Thẩm Tinh Yên, hai mắt đỏ bừng: “Thẩm Tinh Yên, tại sao Tiểu Ngũ lại xúc phạm cô. Cô muốn làm gì với anh ấy?”
Tôi cần cô nhường chắc?
Thẩm Tinh Yên chả buồn nói chuyện với Annie, gọi điện thẳng cho An Tử Hạo: “Có chút việc, anh qua đây giải quyết đi.”
An Tử Hạo vừa từ nhà đạo diễn Trần Phong đi ra, nhận được điện thoại của Thẩm Tinh Yên liền vội vàng chạy về khu chung cư. Vừa tới nơi đã nhìn thấy Thẩm Tinh Yên đang gác hai chân lên ghế sofa, còn Annie an ủi Tiểu Ngũ đang khóc.
“Anh An, anh tới thật đúng lúc, anh mau giúp tôi khuyên Tiểu Ngũ đi, anh ấy làm hỏng máy chơi game của Thẩm Tinh Yên rồi, Tinh Yên bảo rằng máy chơi game này có giá ba triệu tệ lận, Tiểu Ngũ không đền được, chỉ còn cách bán ngôi nhà của gia đình đi thôi.”
Annie giả bộ yếu đuối, Thẩm Tinh Yên và An Tử Hạo đều biết, trong lòng Annie càng biết rõ hơn.
An Tử Hạo liếc nhìn máy chơi game rồi lại liếc nhìn Thẩm Tinh Yên, hai người nhìn nhau, đôi mắt của Thẩm Tinh ‘Yên ám chỉ rõ rằng anh giám giúp đỡ họ à, thử xem.
Đương nhiên, An Tử Hạo cũng rất xảo tra hỏi ngay: “Máy chơi game làm sao mà bị hỏng?”