Chương :
“Con đừng giả vờ. Chúng ta diễn loại người này trên TV ít sao? Thật sự không muốn thừa nhận anh ta là con ruột của mình. Thật xấu hổ.” Ông nội Mặc tiếp tục ậm ừ: “Nếu hai người này sau này lại đến gây rồi, con không cần phải khách sáo, đánh chết rồi tính lên ông.”
“Ông nội “Ông thực tức giận.” Ông cụ hít sâu một hơi, cảm thấy hận rèn sắt không thành thép đối với cha Mặc: “Thằng khốn nạn, trở nên không biết phân biệt phải trái trắng đen từ khi nào vậy?”
“Ông không làm vậy. Con nghĩ thằng nhóc Mặc Đình đó sẽ yên tâm ở lại phòng làm việc mà không cần lộ diện sao?”
Ông nội Mặc Đình vô cùng biết Mặc Đình quan tâm đến Đường Ninh như thế nào. Tắt nhiên, ông nội cũng rất đau Cha Mặc bị làm nhục nhưng không thể chống cự, chỉ có thể hung hăng nhìn Đường Ninh, sau đó xoay người bỏ đi cùng Hoa Văn Phụng đang thất vọng.
Những người còn lại trong lòng đều cười nhạo hai người này.
Thế nào gọi là tự bê đá đập chân mình, hai người này tự mà đi suy diễn.
“Ông nội, ông không cần phải thế.” Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, Đường Ninh đỡ ông nội Mặc ngồi xuống sô pha: “Nói cho cùng, con cũng là người có lỗi trong chuyện này.”
“Con đừng giả vờ. Chúng ta diễn loại người này trên TV ít sao? Thật sự không muốn thừa nhận anh ta là con ruột của mình. Thật xấu hổ.” Ông nội Mặc tiếp tục ậm ừ: “Nếu hai người này sau này lại đến gây rối, con không cần phải khách sáo, đánh chết rồi tính lên ông.”
“Ông thực tức giận.” Ông cụ hít sâu một hơi, cảm thầy hận rèn sắt không thành thép đối với cha Mặc: “Thằng khốn nạn, trở nên không biết phân biệt phải trái trắng đen từ khi nào vậy?”
“Ông không làm vậy. Con nghĩ thằng nhóc Mặc Đình đó sẽ yên tâm ở lại phòng làm việc mà không cần lộ diện sao?”
Ông nội Mặc Đình vô cùng biết Mặc Đình quan tâm đến Đường Ninh như thế nào. Tất nhiên, ông nội cũng rất đau lòng Đường Ninh.
Đường Ninh mỉm cười không nói nữa, bởi vì cô biết ông nội Mặc vẫn luôn rất mạnh mẽ.
Lần này, Bạch Lệ Hoa không xuất hiện mà trong bóng tối theo dõi tắt cả những chuyện xảy ra.
Ngay tại cửa sổ trong phòng, nhìn thấy Hoa Văn Phụng bị cha Mặc bế ra, toàn thân chật vật hét lên: “Em thật sự không làm giả, xác định ADN là thật!”
“Lão Mặc, anh tin em đi, em thật sự không có làm giả.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Lệ Hoa cảm thấy vẻ mặt của Hoa Văn Phụng có vẻ ngoan đạo đến mức khiến người ta không thể không tin những gì bà ta nói là sự thật.
Hôm nay, chỉ là một thử nghiệm nhỏ, trong tương lai…
Cuộc sống thú vị hơn đang chờ Hoa Văn Phụng và Mặc Thiệu Nguyên.
Mặt khác, An Tử Hạo nhận được thông báo cuối cùng từ đoàn phim, bọn họ trực tiếp cấp cho An Tử Hạo hợp đồng, cuối cùng không cần đoán cũng biết, vai diễn này vẫn là của Thẩm Tinh Yên.
Ban đêm, trong phòng khách căn hộ, An Tử Hạo ngồi vững vàng trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn hai người, sau đó trực tiếp đưa hợp đồng cho Thẳm Tinh Yên.
“Như tôi đã nói, tôi không thể kiểm soát được quyết định cuối cùng của đoàn làm phim. Họ vẫn quyết định sử dụng Thẩm Tinh Yên. Annie, cô phải chấp nhận kết quả này.”
Đương nhiên Annie cảm thấy không thoải mái, nhưng An Tử Hạo đã đẩy đoàn phim ra làm lá chắn rồi, tự nhiên cô ta không còn gì để nói, nước mắt lưng tròng, xoay người bước vào phòng.
Thẩm Tinh Yên nhận hợp đồng, đọc nó một cách ngạo mạn, thật ra thì cô ấy không quan tâm đến nội dung.
“Hài lòng rồi?” An Tử Hạo từ đầu đến cuối đều là thiên vị Thẩm Tinh Yên, nhưng là cô gái này không nhìn ra được.
“Chỉ có thể nói tôi có khả năng.” Thẩm Tinh Yên cằm hợp đồng nói: “Này, anh giao hợp đồng lần này cho tôi, cục cưng của anh sẽ tức giận.”
“Lấy được tiện nghi còn khoe mẽ?”
“Tôi cũng là đang quan tâm anh.” Thẳm Tinh Yên nói xong, chỉ hôn lên bản hợp đồng rồi cất đi.
Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Annie cũng nhận được điện thoại của anh họ: “Em gái nhỏ của anh, theo anh được biết, đạo diễn Matt, từ đầu đến cuối chỉ mời Thẩm Tỉnh Yên. Bọn họ chưa từng nghe qua tên em!”