Chương :
“Nếu thực sự lo lắng, anh có thể cho người theo dõi dì Ấy.”
“Hôm qua anh thấy dì ấy rón rén nhặt tóc của Hoa phu nhân, bàn chải đánh răng của anh cũng đã được thay.”
“Ý anh là?”
Đường Ninh đột nhiên mở to mắt: “Chẳng lẽ dì ấy lại đi làm giám định ADN?”
“Đợi kết quả đi rồi sẽ biết.”
Vì vậy, việc họ phải làm bây giờ là chờ đợi.
“Vì sự thật cũng đã ở bên cạnh anh, vậy hãy đưa Lục Triệt đến đây đi, em không muốn anh mệt mỏi như vậy, và chị Long cũng cần một người chồng.” Đường Ninh đặt bình sữa trong tay xuống, đề nghị với Mặc Đình.
“Đang trên đường trở về.” Và thực tế là Đường Ninh không cần phải tự mở miệng chút nào.
An Tử Hạo đưa Annie đến đoàn phim để phỏng vấn, và trả lời vào ngày hôm sau, cuối cùng đặt một cô bé mười tuổi làm số thứ hai vì đây chính là thứ mà đoàn phim cần.
Amnie bỏ qua nhân vật một lần nữa, tìm thấy người anh họ của mình đang uống rượu với tâm trạng chán nản.
Trong câu lạc bộ, âm thanh của dàn âm thanh chói tai, Annie cùng vài người đàn ông vừa hát vừa nhảy trong phòng riêng, có vẻ như đối với nơi này, bọn họ đã quen thuộc rồi.
“Anh họ, em không nhận được vai nữa.”
Khi bên kia nghe thấy tiếng khóc của Annie, anh ta bối rồi nói: “Theo địa vị hiện tại của An Tử Hạo, không đến mức em sẽ mát vai diễn gì đó, em có nghiêm túc không đấy?”
“Em rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần có tài nguyên tốt, anh ta sẽ cho ưu tiên người phụ nữ kia. Anh nói em có thể làm gì?” Annie nằm ở trên bàn dở khóc dở cười: “Em chỉ là người mới đến, em không có thế lực cũng không có ảnh hưởng trong giới giải trí, chỗ dựa cũng chỉ có anh, anh họ, anh có thể hiểu được nỗi đau trong lòng của em không?”
“Anh biết An Tử Hạo là nhân vật như thế nào, theo lý thuyết, anh ta không có khả năng thiên vị. Dù sao nhiều năm trước, anh ta cũng nâng đỡ rất nhiều người mẫu.
Cho nên, lẽ nào em là người quá nhạy cảm?”
Annie lắc đầu, mặt mũi đỏ bừng: “Em không lo lắng, trong mắt anh ta chỉ có Thảm Tỉnh Yên.”
“Nếu không, anh sẽ giúp em chuyện này, giúp em thăm dò cậu ta một chút.” Bên kia ghé vào tai Annie nói với cô với chủ ý của mình: “Anh sẽ thử xem An Tử Hạo này có mục đích đào tạo em hay không. Nếu như không có, em càng sớm càng tốt mà dứt ra, dựa theo điều kiện của em, hoàn toàn có thể tìm được người đại diện tốt hơn.”
Sau khi nghe người anh họ nói, Annie gật đầu, tương lai là chuyện cả đời, cô ta không thể bị An Tử Hạo ức hiếp như thế này được.
“An Tử Hạo không biết quan hệ của chúng ta, đúng không?”
“Không biết.”
“Vậy là dễ dàng xử lý rồi.”
Annie nhìn vẻ mặt của đối phương, trong lòng càng thấp thỏm bắt an, bởi vì cô không biết anh họ mình sẽ đưa ra dạng đề thi nào, và An Tử Hạo sẽ đưa ra đáp án như thế nào.
“Em họ, anh nghĩ em chính là quá nhạy cảm. Dựa theo điều kiện, anh không biết so với Thẩm Tinh Yên đó tốt hơn bao nhiêu lần, đã có nhiều kỷ lục giải thưởng rồi. Chả nhẽ em lại sợ một màn biểu diễn sao?”
Annie nhìn nhau thật sâu vào đối phương.
“Được rồi, anh tìm nhà cho em trước, sau đó em tự mình cân nhắc.”
“Cảm ơn anh họ!”
An Tử Hạo cuối cùng có thiên vị hay không, chỉ sợ, trong lòng anh ta chỉ có một mình anh ta biết rõ ràng.
Nửa đêm, phòng khách của An Tử Hạo vẫn sáng đèn vàng, chẳng qua là do anh ấy tháo máy chơi game của Thẩm Tinh Yên, hiện tại anh đang học cách tự lắp ráp nó.
Sáng ngày hôm sau, An Tử Hạo nhận được cuộc điện thoại hẹn gặp vào buồi trưa của người phụ trách công ty điện ảnh và truyền hình Hồng Xuyên.