Chương :
“Không có gì để thương lượng. Thứ nhát, thu hồi lời tuyên bố của mình và thừa nhận sai làm của mình. Thứ hai, hãy để Annie xéo đi. Ngoài ra, tôi không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.” Đường Ninh đột nhiên trở nên cứng rắn: “Ông nghĩ, nơi này giống như bên Mỹ, ông có thể lấy bất cứ thứ gì mà ông muốn?”
“Cái này… cũng khó quá.”
Muốn họ công khai thừa nhận những quy tắc bất ngầm của họ? Điều này không có nghĩa là tự hủy hoại bản thân sao?
Điều này sao có thể được?
“Vậy thì tôi cũng bắt lực rồi.” Đường Ninh định đứng dậy rời đi sau khi nói xong, nhưng Matt lập tức đưa tay ra ngăn cản.
“Chờ đã, Mặc phu nhân, cô có thể ở lại thương lượng một chút? Ngoại trừ điều thứ nhất, chúng ta cũng có thể thương lượng… Đẻ cho Annie kia xéo đi thì tôi có thể làm được. Tôi cũng có thể đồng ý với các điều kiện khác, ngoại trừ điều thứ nhất.”
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của người kia, Đường Ninh bật cười, ngồi trở lại chỗ của mình: “Tôi có thể đáp ứng ông, tôi sẽ không làm gì cả, nhưng ông phải làm theo yêu cầu của tôi.”
“Cô nói…”
“Tôi đang đợi buổi họp báo “The Savage Wars” của các ông, tôi muốn ông thông báo ngay tại chỗ, biến Annie thành thứ rác rưởi không cần thiết.”
Sau khi Matt nghe xong, cả hai tay làm một cử chỉ OK.
“Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
“Vậy thì tôi sẽ đợi tin vui của ông.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Matt hỏi.
“Đơn giản vậy thôi.” Đường Ninh đáp, bởi vì cô không phải là người bị thương trong vụ này, cô chỉ là lộ mặt, nhưng vẫn là muốn chân chính tìm người báo thù đoàn phim, vẫn còn người ở phía sau.
Vì đám người nước Mỹ đã muốn chơi loại trò chơi này với họ, tất nhiên họ phải chơi đủ rồi.
Hơn nữa, sự thanh bạch của An Tử Hạo và Thẩm Tinh Yên không phải là thứ mà Matt có thể cho, anh ta nhiều nhất vẫn là đồng phạm.
Mắu chốt của sự việc này là Vương tổng!
Đêm nay, Thẩm Tinh Yên chìm ngập trong thế giới của riêng mình.
Vì chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nghĩ tới mấy tên đàn ông……cô, cô hết sức kiềm chế không đi tìm Annie báo thù, cũng vì khó chịu như vậy, nửa đêm cô ấy liền bị sốt cao.
Tới gần sáng An Tử Hạo mới phát hiện ra Thẳm Tinh Yên ốm nặng. Vì cả ngày cô ấy vẫn chưa ăn gì, dạ dày trống rỗng, An Tử Hạo sợ cô đói nhưng khi vào phòng cô, sờ cổ tay cô, An Tử Hạo mới phát hiện ra mình đã đoán sai.
Thẩm Tinh Yên đã co giật toàn thân.
“Tôi đưa cô tới bệnh viện.” An Tử Hạo đưa tay ra định ôm lấy Thẩm Tinh Yên nhưng Thẩm Tinh Yên gắng sức phản kháng.
“Tôi không cần.”
“Giờ không phải lúc để cô ương ngạnh.” An Tử Hạo sờ vào cơ thể nóng hầm hập của cô nói: “Bây giờ cô cần được điều trị, cô đang bị sốt.”
“Tôi nói không đi là không đi.” Thẩm Tinh Yên một khi đã lên cơn cố chấp thì đố ai làm gì được: “Tốt nhát là anh ra ngoài ngay cho tôi…… Tôi không nhịn nồi cục tức này khiến trong lòng bực bội nên mới phát sốt.”
Một lát sau An Tử Hạo đã bình tĩnh lại, vì anh ấy biết, ban ngày Thẳm Tinh Yên bị……, chắc chắn anh khó mà tưởng tưởng nồi, một cô gái không am hiểu thế giới lại vì anh ấy mà phải chịu cú sốc đến như vậy.
An Tử Hạo không nhịn được nữa liền ôm lấy Thẩm Tinh Yên: “Tôi xin lỗi, là tôi sai rồi.”
Tôi không cần biết ai sai, tôi sẽ bắt Annie phải trả giá!”
An Tử Hạo thề: “Tôi biết, tôi nhất định sẽ cho cô cơ hội!
Cô đừng giày vò bản thân như vậy, tôi không chịu được đâu, Vân Hinh từng cãi nhau to với tôi như vậy sau đó xảy ra tai nạn, tôi không muốn chuyện này lại lặp lại đâu.”