Chương :
Khuôn mặt tuần tú của Mặc Đình căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng anh ấy đối với Bạch Lệ Hoa vẫn có sự tin tưởng. Vì vậy, anh chỉ nhẹ gật đầu.
“Tình hình của thai phụ tương đối ổn định, người nhà vào trong xem đi.”
Nghe bác sĩ nói xong, Mặc Đình vốn định bước vào phòng bệnh, nhưng mới vừa cất bước, liền thấy y tá lo lắng bước ra từ trong phòng bệnh, kéo lấy bác sĩ nói: “Bác sĩ, bệnh nhân có chút không bình thường ….”
Nghe đến ba chữ “không bình thường”, Mặc Đình lập tức phải đi vào trong, nhưng, y tá lại ngăn anh lại: “Thưa anh, bây giờ anh không thể vào trong, nếu không sẽ làm chậm trễ quá trình trị liệu của bệnh nhân.”
“Tránh ra.” Mặc Đình trực tiếp rời người đi, bước đi nhanh vào phòng bệnh, thầy sắc mặt nhọt nhạt của Đường Ninh giơ tay ra nắm chặt tay cô ấy: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em, nếu em và con có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ khiến cho tất cả những người liên quan tuẫn tang cho em.
Rõ ràng không phải là hiện trường quay phim, rõ ràng lời nói ngày chỉ phù hợp xuất hiện trên sách vở và thời cổ đại, nhưng, lại nghe thấy vào lúc này, nhân viên y tá, cũng không dám cho rằng Mặc Đình đang nói dối.
“Em sẽ không có chuyện ….. ” Đường Ninh nắm chặt tay Mặc Đình nói, có lẽ là vì đau, cả bàn tay của Đường Ninh đầy mồ hôi: “Em sẽ không sao đâu, Mặc Đình, anh không cần phải lo lắng.”
“Bác sĩ, sản phụ lên cơn đau rồi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.” Y tá vừa quan sát tình trạng của Đường Ninh, vừa quay đầu lại nói với bác sĩ đang kiểm tra.”
“Xem ra đã thật sự đánh giá thấp ảnh hưởng của quinidine đối với bệnh nhân rồi, nhanh!”
Bạch Lệ Hoa hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi, lo lắng đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, không biết còn có thể làm gì, mà Định Mặc cũng được đẩy ra bên ngoài phòng bệnh, mắt nhìn Đường Ninh nhanh chóng được đẩy vào phòng sinh.”
“Mặc Đình…”
“Thuốc cho dù không phải là dì bỏ, nhưng trách nhiệm chăm sóc cô ấy của dì thì sao?” m thanh lạnh lùng của Mặc Đình, sống ba mươi ba năm, anh ấy chưa từng sợ hãi như thế này, đông tác chưa từng hoảng sợ như vậy.”
Bạch Lệ Hoa sững người, tự cúi đầu trách móc: “Đều là lỗi của tôi.”
“Nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc ván đề nằm ở đâu?” Mặc Đình không tiếp tục hướng sự tức giận vào bản thân mình nữa, bởi vì nói đến chăm sóc, trách nhiệm của anh ấy rõ ràng lớn hơn.
Rất nhanh, bác sĩ từ phòng sinh đi ra, mà ngay phía sau, lại là giường bệnh của Đường Ninh.
“Một phen sợ hãi, vừa rồi chỉ là một cơn đau giả.” Bác sĩ nói xong câu này, ngay cả hơi thở của bản thân cũng nhẹ nhõm: “Tôi đề nghị, vẫn nên ở lại bệnh viện hai ngày theo dõi thêm, nêu như lại xuất hiện tình trạng lúc nãy.”
Mặc Đình nghe bác sĩ nói xong, lại nhìn Đường Ninh trên giường bệnh, trong lòng đau máy phần.
Nếu như cái thai có thể phải bỏ, anh ấy thà không cần đứa bé này, cũng không muốn Đường Ninh chịu giày vò như Vậy.
Bạch Lệ Hoa sau khi nghe nói chỉ là cơn đau giả, cũng trực tiếp khóc lên thành tiếng.
“Người nhà đừng lo lắng, thai phụ hiện tại tương đối ổn định, tạm thời sẽ không xuất hiện tình trạng này…”
Thực tế bác sĩ nói điều này hoàn toàn là để làm yên lòng Mặc Đình, bởi vì ông ấy có thể cảm nhận được tàn nhẫn đến từ người đàn ông lạnh lùng, đầy nguy hiểm này.
Sau đó, Đường Ninh được chuyển vào phòng bệnh, Mắc Đình cởi áo khoác ném qua một bên, sau đó ngồi ở mép giường, nắm chặt tay Đường Ninh.
“Đây hình như là Đường Ninh….”
“Suyt, cô muốn chết sao? Không thấy ánh mắt Mặc tổng đáng sợ thế nào hả?”
Ngoài cửa, hai y tá nhỏ đi ngang qua thì thầm. Mà Mặc Đình cũng từ lo lắng bút ra, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Triệt: “Kiểm tra, người ra vào Khải Duyệt Cảnh Đề từ hôm qua đến nay, tất cả đều không được bỏ sót, cho dù là ma quỷ, cũng phải tìm ra cho tôi.”
Trên thực tế, Lục Triệt vẫn không biết xảy ra chuyện gì: “Tổng tài, tôi không hiểu chuyện gì hết.”
Mặc Đình yên lặng xoa trán cả một phút đồng, Lục Triệt ở đầu bên kia điện thoại, tự nhiên không dám cúp máy.
Đến bệnh viện trước.”
Lục Triệt nghe đến hai từ “bệnh viện”, mới lờ mờ đoán được Mặc Đình bỏ cuộc họp liền trực tiếp rời đi, cũng chỉ có Đường Ninh, mới có thể khiến anh ấy quên đi mọi thứ xung quanh.