Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
“Thật là vô dụng.”
“Bây giờ làm thế nào? Sự việc này không gây bất cứ tổn hại gì cho Đường Ninh.” Quản lý cầm đoạn video lên, lén lút liếc nhìn Tống Hân: “Còn muốn đấu tiếp không?”
“Hiện tại Đường Ninh đang mang thai, không thể đưa ra bất kỳ thông báo nào. Đây là thời kỳ thăng tiến của tôi. Tôi phải nắm chắc thời cơ này. Tôi sẽ chờ cô ta tuyên bố quay trở lại lần nữa, khi đó thì thời hoàng kim của Đường Ninh đã hoàn toàn bị……sụp đổ.” Tống Hân cười tự tin, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi: “Cứ để xem, cô ta ở chỗ sáng, chúng ta ở trong bóng tối, sợ gì không tìm được cơ hội?
Nhưng phải đề phòng việc Hoa Văn Phụng nhận ra anh, thời gian này anh đừng bên cạnh tôi, hoặc tự mình thay đổi một chút.
Người quản lý gật đầu và đặt thiết bị điện tử sang một bên.
Tuy nhiên, nếu Tống Hân không trực tiếp làm, có nghĩa là Đường Ninh không thể phát hiện ra?
Có lễ vậy……
Sau cuộc họp báo, máy người đã quay trở lại Khải Duyệt Đề Cảnh, nhưng Bạch Lệ Hoa cảm tháy vô cùng thắc mắc không hiểu tại sao Đường Ninh lại có thể đưa ra bằng chứng kịp thời: “Số liệu so sánh ADN có vấn đề gì vậy?
“Giới truyền thông không cần sự thật, họ tin những gì họ thấy trước mắt. Và những gì diễn ra ngày hôm nay đủ để họ viết bài…… T Đây chính là điểm khôn ngoan của Đường Ninh, đó là cô ấy hiểu được tâm lý của Hoa Văn Phụng và cũng có thể nắm được suy nghĩ của giới truyền thông.
“Cứ như vậy mà bỏ qua cho con mụ tiện nhân đó á?”
Thẳm Tinh Yên đứng bên cạnh Đường Ninh, trợn mắt: “Bà ta đã làm tổn thương mẹ em và chị như vậy!”
“Đừng coi nhẹ sự chà đạp của giới truyền thông.” Đường Ninh nói với Thẩm Tinh Yên: “Máy quay đen xì xì đủ để ép Hoa Văn Phụng chết không lối thoát.”
Tất nhiên, Đường Ninh sẽ không nói với Thẳm Tỉnh Yên thực ra tiếp sau đó vẫn còn nhưng đó là việc của cô ấy và Mặc Đình.
“Tiểu Ninh, mẹ rất muốn cảm ơn con vì việc này.” Nói xong, Bạch Lệ Hoa kéo tay áo Thẩm Tinh Yên dặn dò, Gọi là chị dâu…… Ỷ Ngay sau đó, khuôn mặt của Thẩm Tinh Yên đỏ bừng……
Bình thường tự do quen rồi, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng còn có những người thân khác, Thảm Tinh Yên gãi đầu, câu chị dâu không thể nói ra, giống như nếu Mặc Đình đứng trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thể gọi là anh trai.
“Con khỉ hoang nhanh về đoàn phim đi, em đừng gây rắc rối làm Tử Hạo phải chịu tội thay em nữa.” Đường Ninh cười nói.
“Em để anh ta chịu tội thay bao giờ?” Lúc này Thẩm Tinh Yên cũng không biết những việc An Tử Hạo ngắm ngầm giúp đỡ cô càng ngày càng nhiều.
Nhưng Thẩm Tinh Yên vẫn không chậm trễ, mặc dù muốn tìm Hoa Văn Phụng đánh cho một trận, nhưng nghĩ đến An Tử Hạo đã bảo đảm với đạo diễn, cô liền nhìn về phía An Tử Hạo: “Đi thôi.”
“Cũng được đấy, tôi đã nghĩ rằng cô sẽ trở nên kiêu kì sau khi cô trở thành thiên kim tiểu thư chứ.”
“Nói nhiều những câu nhảm nhí này làm gì vậy?” Thẩm Tinh Yên bước đến trước mắt An Tử Hạo và kéo tay áo anh rời khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh.
Sau khi lên xe, Thẳm Tinh Yên không nhịn được hỏi An Tử Hạo: “Tôi muốn đè bẹp người có được không?”
Ý của cô là gì?” An Tử Hạo vừa thắt dây an toàn vừa hỏi ngược lại cô.
“Nhưng…… tôi thật sự ngứa ngáy chân tay.”
“Sợ rằng sẽ không có cơ hội nào cho cô ra tay.” Nói xong, An Tử Hạo khởi động xe trở về đoàn phim với tốc độ nhanh nhát, dù sao tổn thất của đoàn phim đều đổ hết lên đầu anh.