Chương :
“Tống Hân, chúng ta đi thôi!” Đoàn Cảnh Hồng biết lúc này trở mặt với người của công ty không phải là một hành động khôn ngoan, dù sao thì hiện tại Tống Hân đang trên đà phát triển, và trong làng giải trí Hải Thuy là bệ phóng tốt nhất rồi.
Nếu cô ta đắc tội với Hải Thuy, vậy thì sau này Tống Hân làm sao ngóc đầu lên được?
“Câu nói hôm nay, cô nhớ lấy cho tôi!”
Sau khi nói xong, Tống Hân tức giận đi phía trước Đoàn Cảnh Hồng, bộ dạng hung hăng khiến nhân viên của Hải Thuy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi trở lại phòng nghỉ, Tống Hân ngồi trên ghế buồn bã không nói gì. Đoàn Cảnh Hồng cũng để cô ta trấn tĩnh một lúc lâu mới dám đưa tay vỗ vai cô ta: “Đừng nóng giận … chuyện này chỉ là nhất thời thôi.”
Sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Thực ra thì Hải Thuy cũng không có gì sai. Mặc Đình vốn là một người sắt đá vô tình, cho nên không để ý tới cô là chuyện bình thường. Chẳng phải vì điểm này mà cô mới vào Hải Thuy đó thôi? Còn về Phương Dục, lời nói tuy rằng có khó nghe, nhưng không phải không có lý. Xuất thân của cô tuy tốt, nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều người có gia thế tốt, coi như hôm nay ta mua được một bài học!”
TM Á chính là chúng ta hãm hại vợ anh ta trước…… chịu anh ta trước đi.”
Tống Hân nghe theo lời khuyên của Đoàn Cảnh Hồng, và sau đó có gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận trong lòng.
“Sớm muộn gì tôi cũng phải khiến anh ta quỳ gối trước mặt tôi…”
“Phải, năng lực của Tống Hân của chúng ta là không có đối thủ.”
Tự tin là tốt, nhưng không nên đề cao bản thân quá!
Thực ra, Phương Dục cảm thấy rất khó hiểu, dựa vào đà phát triển của Tống Hân, hiện tại cô ta đang nỏi tiếng, mặc dù thực sự là cô ta không coi ai ra gì, tính cách quái đản, nhưng không đến nỗi cần Mặc Đình đích thân ra lệnh hạn .
chế không gian phát triển của Tống Hân.
Đường Ninh không có ý định tiết lộ sự thật vào lúc này, bởi vì cô không biết Phương Dục sẽ làm gì vào lúc đó.
Bây giờ rốt cuộc mặc dù cơ bản có thể quyết định được, nhưng cũng chỉ là cơ bản!
Vì Tống Hân thích chơi trò mèo vuốt chuột, vậy thì……
đương nhiên cô ấy cũng sẽ chơi với cô ta đến cùng.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Lệ Hoa đã trở về nhà họ Bắc, sau khi thân phận của bà được xác nhận, ông cụ Bắc đã biết những gì bà đã phải chịu đựng bao năm qua và sẵn sàng đón con gái một cách đàng hoàng.
Đường Ninh không tiện di chuyển nên không đi cùng Bạch Lệ Hoa, mặc dù cô cũng muốn gặp ông ngoại của Mặc Đình.
Kể từ khi Thẳm Tinh Yên và An Tử Hạo tỏ tình với nhau, toàn bộ tâm hồn và dung mạo của Thẩm Tinh Yên bỗng chốc biến thành thiếu nữ hồi xuân.
Sự cạnh tranh với Linh Lung ngày càng trở nên gay gắt, nhưng đạo diễn sẵn sàng trao cho cô nhiều cơ hội hơn, và thái độ của cô đối với mỗi cảnh quay cũng ngày càng trở nên nghiêm túc hơn. Có một người đang cướp đi thứ gì đó của bản thân, cảm giác chạy đua với thời gian đúng là vừa yêu vừa hận, nhưng sự tiền bộ của cô ấy ai cũng thấy rõ.
Đạo diễn không nói cho cô biết tất cả những chuyện này đều do An Tử Hạo sắp đặt, cũng không nói, thực ra mỗi cảnh cô thử vai đều là đang quay thật.
Lợi thế ban đầu của Linh Lung vẫn còn đó, nhưng dưới sự giúp đỡ của mọi người dành cho Thẩm Tinh Yên, cô phải thừa nhận rằng Thẩm Tinh Yên tiến bộ rất nhanh.
Tối hôm đó, Thẩm Tinh Yên sẽ quay phim đến rất muộn, nhưng hôm sau An Tử Hạo phải quay lại đoàn làm phim “Nịnh Phi”.
An Tử Hạo thích mưa dầm thám lâu, dù sao ngày tháng cũng còn dài, nhưng lại là lần đầu tiên Thẩm Tinh Yên yêu.
Chỉ muốn ở cùng người mình yêu /, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào.
Vì vậy, An Tử Hạo đã phải chiều theo ý ở lại đoàn phim qua đêm, đương nhiên không phải ở trong phòng của Thẩm Tinh Yên, mà là ở không gian thoáng đãng bên ngoài đoàn phim, hai người không thể để người khác nhìn thấy mối quan hệ này, lại phải đưa mắt đưa mày, sắm vai thật là mệt mỏi.
Cho đến khi trời sắp sáng, nhân tiện không có ai chú ý tới, Thẩm Tinh Yên nghiêng người hôn một cái lên má An Tử Hạo, sau đó bước nhanh rời đi.
An Tử Hạo không nhịn được cười: “Rốt cuộc là em còn trẻ hay là anh đã già rồi…”