Chương :
“Rốt cuộc là cô mang thai…”
“Bát kể là tôi đang mang thai hay gì khác, Tống Hân đều không có cơ hội đánh bại tôi.” Đường Ninh nghiêm túc nói: “Hơn nữa, tôi rất thích cách cô ta coi thường tôi.”
Trí tuệ cảm xúc của Đường Ninh cao bao nhiêu, e rằng sau hai năm tu luyện này đã đạt tới mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Tống Hân không phải là đối thủ tầm thường…
“Đường Ninh nói gì vậy?” Đoàn Cảnh Hồng đi theo bên cạnh hỏi khi Tống Hân rời đi.
“Còn có thể nói cái gì nữa? Cô ta đương nhiên không thừa nhận!” Tống Hân hừ lạnh: “Tôi hận những kẻ động tay động chân mà không chịu thừa nhận, thật là rác rưởi!”
“Sau đó, chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Đoàn Cảnh Hồng lại hỏi: “Bây giờ xác định Đường Ninh ở sau lưng động tay động chân, Hải Thụy khắp nơi trấn áp cô. Chúng ta còn có thể làm gì nữa?”
“Chúng ta còn rất nhiều việc có thể làm. Tôi không nhất định phải ở Hải Thụy. Chúng ta có hai con đường lựa chọn.” Tống Hân lạnh lùng nói: “Đường Ninh đã già rồi.
Nhìn bộ dạng của cô ta hôm nay, rõ ràng là cô ta không làm gì được tôi nhưng lại giả vờ bình tĩnh, nhưng tôi muốn xem cô ta có thể trụ được bao lâu.”
Đây là định nghĩa của Tống Hân về biểu hiện của Đường Ninh, nhưng cô ta không bao giờ nghĩ rằng Đường Ninh đều như vậy với mọi người, sẽ không bao giờ tỏ ra hung dữ.
Chỉ là… Đường Ninh già?
Tống Hân so với những người khác quả thật có rất nhiều thủ đoạn, ít nhất cô ta vẫn biết cách phán đoán tình huống, so đo tình thế hơn người kiêu ngạo.
Cô ta biết Đường Ninh bây giờ đang chiếm tài nguyên của Hải Thụy, muốn đột phá vòng vây, cô ta nhất định phải lấy ra thứ gì đó khiến Đường Ninh có cái nhìn khác về cô ta.
Nhưng đó là gì?
Các công ty sản xuất khác cũng đang tranh giành cô ta.
Dưới sự đàn áp của Hải Thụy, nhiều công ty đã ném một cành ô liu vào cô ta, đặc biệt hiện nay là Tranh Điền đang trỗi dậy, và một số công ty điện ảnh và truyền hình rất quan tâm đến cô ta.
Tống Hân thể hiện sự trung thành của mình với Hải Thụy đồng thời cho thấy Hải Thụy đang dần đánh mắt thái độ chuyên nghiệp, cô ta muốn mọi người biết rằng để Đường Ninh chiếm số một, Mặc Đình đã thẳng tay đàn áp các nghệ sĩ khác trong công ty và xem hợp đồng chuyên nghiệp như trò đùa. Từ nay nhóm sẽ lên chương trên trang mới truyen.one nhé, vì trang này bị sập rồi! Mong cả nhà thông cảm!
Nhưng chắc hẳn cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Ninh đã từng chơi qua trò này ở những nơi mà không ai khác có thể nhìn thấy.
Cô ta muốn khơi dậy sự hồi hộp của Hải Thụy, muốn Hải Thụy nhận ra tầm quan trọng của cô ta, nhưng… cô làm ra động tĩnh lớn như vậy, Hải Thụy một chút cũng không đáp lại.
Ít nhất, Phương Dục đã tuyên bó với giới truyền thông khi nhận lời phỏng vấn gần đây nhát: “Tống Hân đã bị Hải Thụy chèn ép? Công ty chưa bao giờ nghe đến chuyện này “Vậy các công ty khác ném một nhánh ô liu cho Tống Hân thì sao?”
“Không có tin tức từ công ty về vấn đề này?”
Phương Dục là ai? Là giám đốc quan hệ công chúng của Hải Thụy, không thể xử lý một thủ đoạn đơn giản như vậy sao? Chỉ với vài chiêu, sự nghi ngờ của giới truyền thông đã dễ dàng bị xóa tan.
Tuy nhiên, Tống Hân nhất quyết không phục, thậm chí còn tung ảnh đi ăn tối với sếp của một công ty khác.
Điều này……
“Tôi nghĩ Tống Hân rất tinh thần khế ước.”
Theo tinh thần khế ước, Phương Dục đã chỉ ra điểm mắu chốt của Hải Thụy, bởi vì nếu Tống Hân thực sự muốn nghỉ việc, thì Hải Thụy chỉ có trách nhiệm thu tiền bồi thường hợp đồng.
Chỉ là ngay cả Phương Dục cũng không nhịn được dở khóc dở cười, tại sao Tống Hân lại cố chấp gây rắc rối cho chính mình như vậy?
Đối với Hải Thụy, cô ta thực sự không quan trọng như vậy, và Đường Ninh thực sự chỉ đang trả đũa cô ta, chưa bao giờ cảm thấy rằng cô ta đủ tư cách để trở thành đối thủ của mình.
Thật ra Tống Hân thực sự có ý định đổi công ty, nhưng cô ta không định bỏ đi dễ dàng như vậy, ít nhát… cô ta muốn Hải Thụy hoảng sợ.