Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
“Em có thể làm theo ý của mình, nhưng nều có một vấn đề an toàn mà em không thẻ giải quyết, em sẽ không còn đặc quyền và phải để anh bảo vệ.”
“Nghiêm khắc như vậy?” Đường Ninh lầm bẩm.
“Em thấy sao?” Mặc Đình nghiêm túc hỏi.
“Nếu như vậy thì sao?” Đường Ninh hôn sâu lên môi Mặc Đình.
“Không cho thương lượng!” Mặc Đình không chút động lòng.
“Vậy…” Đường Ninh trực tiếp vén áo ngủ của Mặc Đình lên, cố ý cắn vào ngực anh: “Còn thế này?”
Nghĩ đến Đường Ninh nghịch ngợm, Mặc Đình đột nhiên cong môi cười, trong mắt hiện lên một tia tà mị: “Cho dù là em ép buộc anh… Anh cũng sẽ không cho.”
“Ai muốn cưỡng bức anh?” Đường Ninh yên tâm tựa vào trong lòng của Mặc Đình, thật ra cô vô cùng cảm kích Mặc Đình đã hiểu.
“Vậy em có muốn… hay không?”
Nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Mặc Đình, Đường Ninh cắn môi gật đầu: “Đương nhiên muốn.”
Trên thực tế, việc lần lượt làm cho Tống Hân xấu hỗ thực sự không khó, nhưng Đường Ninh không nói cho ai biết, bởi vì cô không bao giờ báo trước khi trở tay tát mặt ai.
Đêm nhạc từ thiện …
Bây giờ đối với Tống Hân, mọi hoạt động đều quan trọng, phải thừa nhận rằng cô ta rất siêng năng và nghiêm túc, đồng thời rất giỏi trong việc nắm bắt hầu hết các cơ hội.
Đặc biệt là dưới sự trấn áp của Hải Thụy, cô ta vẫn kiên trì như vậy, điều đó đủ để chứng minh nội lực của cô ta.
Đêm nay, Tống Hân được mời với tư cách khách mời biểu diễn, cũng là lúc Tống Hân viết ca khúc và lần đầu tiên ra mắt trước công chúng, có lẽ chỉ để chuẩn bị cho EP sau này.
Tuy nhiên, có thể cô ta không biết rằng đêm nay, cô ta tưởng rằng mình có thể tỏa sáng, nhưng dù thế nào đi nữa, trên đời này mọi chuyện vẫn luôn không mỹ mãn như: vậy.
Chẳng máy chốc, màn đêm buông xuống…
Để gây ấn tượng mạnh trên sân khấu từ thiện, Tống Hân chọn chiếc váy đuôi dài đính kim cương đen…
“Tối nay hẳn là không có chuyện gì, Tống Hân, đi thôi.”
Đoàn Cảnh Hồng ở bên cạnh cô ta động viên.
Nhưng… sự đắc ý của Đoàn Cảnh Hồng không kéo dài được vài giây, bởi vì chiếc Rolls Royce đậu ở cuối thảm đỏ bên cạnh đã thu hút gần hết sự chú ý của tất cả mọi người, nhất là khi bóng dáng bước ra khỏi xe lúc đó, giới truyền thông bao vây chặt chẽ Tống Hân ngay lập tức hét lên vì phần khích, cầm thiết bị phóng về hướng đó.
“Là Đường Ninh…”
“Đường Ninh tới rồi, chụp nhanh một chút.”
“Ah… Đường Ninh, trời ạ, đây là người phụ nữ mang thai xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tống Hân đã biết cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục là như thế nào.
Đó là bởi vì cô ta luôn tin rằng bản thân mình ngang bằng với Đường Ninh, thậm chí có thể hơn Đường Ninh gần đây đã trở nên mờ nhạt trong lòng công chúng, nhưng cô ta không ngờ rằng Đường Ninh chỉ là vẻ ngoài đơn giản vậy thôi đã làm điên đảo cánh phóng viên.
Và những người ban đầu vây quanh cô ta đều lao về phía Đường Ninh!