Chương :
Mặc dù Tống Hân rất muốn trả đũa, nhưng giờ đây cô ta chú ý hơn đến tiến trình của cảnh sát, liệu có lấy được video của camera giám sát hay không, tội ác của cô ta có bị phát hiện hay chưa.
Còn Hải Thụy, Mặc Đình lại đang giở trò gì vậy?
Tuy rằng hiện tại tình thế của cô ta vô cùng bát lợi, nhưng Mặc Đình muốn bóp chết cô ta như thế này cũng không có cửa đâu!
Không! Có! Cửa! Đâu!
Kể từ khi bị thương ở chân lần trước, Hoắc Thanh Thanh rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nếu không phải Đường Ninh sinh con, cô ấy nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục ở nhà, cũng ngại đối mặt với người bên ngoài.
Chuyện của Tống Hân nháo đến khắp nơi đều bàn tán, mà chủ đề liên quan đến cô ấy cũng bị đề cập tới, nhưng dù kết quả cuối cùng thế nào thì sự nghiệp của cô ta cũng sẽ không quay trở lại như xưa. Có ích gì chứ?
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những vét sẹo ở chân, hiện tại làm sao sử dụng đôi chân này để chinh phục sàn catwalk chứ?
“Bảo bảo thật là ngoan, hai anh em trông gần như giống hệt nhau.”
“Bằng không thì làm sao gọi là sinh đôi?” Đường Ninh thu dọn nôi cho đứa bé, hai đứa bé được Hoắc Thanh Thanh đặt lên giường lớn trông nom.
“Sau này cậu định làm gì? Không quay lại nữa sao?” Hoắc Thanh Thanh vừa hỏi vừa trêu chọc đôi bàn tay nhỏ mập mạp của đứa bé.
“Xử lý Tống Hân trước rồi nói sau.”
Đường Ninh còn chưa nghĩ về tương lai, bởi vì sự ra đời của hai đứa trẻ đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của cô. Suy cho cùng, trước khi sinh và sau khi sinh hoàn toàn khác nhau, cô không nguyện ý rời xa bảo bảo quá lâu.
“Mình đã đọc tin tức. Tống Hân này, trong số những người mà mình và cậu quen biết, độ độc ác có thể nói là số một.”
“Mình nhát định phải đưa cô ta đi đến nơi cô ta nên đi…”
Không cần nói, Hoắc Thanh Thanh cũng hiểu nơi này… là nhà tùi “Hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp vào ngày mai.”
Tuy nhiên, đối với vấn đề này, không cần đợi ngày mai, bởi vì khi cảnh sát theo chỉ dẫn của chú Trần lấy được video giám sát, họ đã biết Tống Hân là nguồn gốc của vụ tai nạn. Vì vậy, Tống Hân đã bị đưa vào đồn cảnh sát để thẩm vấn qua đêm. Tuy nhiên, Tống Hân vẫn giữ im lặng, vì luật sư của cô ta đã hướng dẫn rằng Tống Hân không thể kiêu ngạo nữa trước khi anh ta đến.
Nửa đêm, Mặc Đình nhận được tin tức, anh vừa tắm xong cho hai đứa bé xong, đang dọn dẹp phòng tắm vừa bật chế độ rảnh tay lên nói với Lục Triệt: “Bây giờ chỉ tạm giữ thôi. Cái đó không phải là mục đích của chúng ta. Đừng quên mục tiêu của chúng ta là khiến cô ta phải thay quần áo tù nhân, vì vậy ngày mai tất cả như đã định, cho Tống Hân một siêu bất ngờ.”
“Tôi biết rồi, thưa chủ tịch!”
Đường Ninh nhìn Mặc Đình từ phía sau, nhìn thân hình cường tráng đó, chủ tịch Hải Thụy, người rõ ràng không cần đích thân làm việc này, nhưng chỉ cần là chuyện của cô hay đứa bé, anh luôn tự mình làm, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ.
Đường Ninh không khỏi có chút cảm khái, trực tiếp nằm ở trên lưng Mặc Đình từ phía sau, dùng hai tay quấn lấy cổ của anh.
“Sao vậy?”
“Không, em chỉ cảm thấy… dường như em đã kết hôn với một người chồng rất tuyệt vời.
“Giờ em mới biết à.” Mặc Đình mỉm cười, sau đó đứng dậy, cùng Đường Ninh trên lưng bước ra khỏi phòng tắm, bước đi vững vàng: “Ở bên cạnh anh cả đời, em sẽ tìm được nhiều điều tuyệt vời hơn về anh.”
Đường Ninh không trả lời, mà nằm ở trên vai Mặc Đình cắn anh một cái.
“Đã là mẹ người ta rồi, sao còn không thay đổi thói quen này?” Mặc Đình không chút nào nhíu mày, chỉ nhớ rằng Đường Ninh đã lâu không cắn mình.
Đường Ninh buông tay ra, mở áo sơ mi của Mặc Đình nhìn bờ vai có dấu răng, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: “Đau đúng không.”
Mặc Đình không nói, nhưng cười nhẹ một tiếng, trực tiếp đặt Đường Ninh lên giường lớn.
Vợ chồng hai người dường như vẫn duy trì thói quen này, dù bên ngoài trông như thế nào nhưng khi về chung một nhà, họ phải là người cả đời cần nhau nhất.
Và bây giờ, trong cuộc sống của họ, sẽ có thêm hai vật nhỏ dễ thương.