Chương :
Dưới ánh đèn nhấp nháy của giới truyền thông, tân giám đốc trực tiếp đứng trên sân khấu phát biểu trước giới truyền thông: “Việc này liên quan đến danh dự của Hải Thụy, đồng thời còn liên quan đến nhiều nghệ sĩ tên tuổi trực thuộc công ty chúng tôi. Tại đây, Hải Thụy sẽ trả lời cho lời vu khống của cô Tống Hân. Mong mọi người đưa tin trung thực!”
“Tất nhiên!”
“Chúng tôi sẽ không khai ân với cô ta vì ông của cô ta!”
“Tống Hân đã dây dưa với Hải Thụy từ lâu. Hôm nay, Hải Thụy sẽ làm rõ từng chuyện một. Đầu tiên, Tống Hân cáo buộc Hải Thụy chèn ép nghệ sĩ khác để bảo toàn thân phận chị cả của Đường Ninh. Tắt nhiên, cô ta đang ám chỉ cô ta. Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng Đường Ninh là một diễn viên, nhưng Tống Hân đang phát triển sang lĩnh vực âm nhạc. Không có mối quan hệ cạnh tranh nào giữa hai người, và Đường tiểu thư đã tuyên bố ngừng đóng phim vô thời hạn, chứ đừng nói là cạnh tranh với Tống Hân. Đây là Tống Hân vu oan.”
“Thứ hai, việc đạo văn của ông Hồ đã khiến ông Hồ bị tổn thương não. Bộ phim của Đường Ninh bị đưa ra khỏi kênh chiếu và cũng bị ngành công nghiệp phong sát. Tác giả ban đầu của “Người theo dõi” đã ra mặt để xác định thủ phạm. Trên mạng có cả chuyện phiếm, nhưng Hải Thụy đã không quan hệ công chúng. Tôi ở đây, sẽ giữ nguyên câu trả lời của Hải Thụy trước, sau đó sẽ thông báo cho mọi người.”
“Thứ ba, liên quan đến người đại diện cũ của Tống Hân, Đoàn Cảnh Hồng cô ấy đã có một hình ảnh tiêu cực vì vụ trộm, nhưng Hải Thụy sau đó đã nâng đỡ cô ấy ra mắt.
Đây đều có lý do. Đầu tiên, Đoàn Cảnh Hồng giải thích với Hải Thụy nguyên nhân cô ấy trước đó vào phòng làm việc của chủ tịch Mặc. Lý do là vì Tống Hân, nghệ sĩ mà cô ấy đang làm việc tại thời điểm đó, cô ấy muốn giúp đỡ Tống Hân nhận được phiếu đánh giá của Hải Thụy dành cho Tống Hân, vì vậy cô ấy đã đưa ra quyết định sai lầm. Thứ hai, Đoàn Cảnh Hồng thú nhận tội ác của Tống Hân với Hải Thụy rồi, quay sang cầu cứu Hải Thụy, và vì Đoàn Cảnh Hồng đã nắm được bí mật của Tống Hân, mà Tống Hân có tật xấu. Để bảo vệ sự an toàn cá nhân của Đoàn Cảnh Hồng, cho nên đã dàn xếp việc này.”
“Nếu Đoàn Cảnh Hồng thực sự muốn nỏi tiếng, cô ấy có thể đi trên con đường ngôi sao với một thân phận khác, tại sao phải đứng lên xác định Tống Hân?”
“Có thể mọi người đang thắc mắc tại sao trước đây Đoàn Cảnh Hồng lại đối xử trung thành với Tống Hân như vậy, tại sao lại đứng ra phản bội, đúng không? Vì Đoàn Cảnh Hồng bị buộc tội trộm cắp vì Tống Hân, mà Tống Hân lại bỏ rơi Đoàn Cảnh Hồng như một chiếc giày rách vậy. Với kết quả này bây giờ, Đoàn Cảnh Hồng bình tĩnh đối mặt với chính mình, nhưng có người hiển nhiên không có ý định thừa nhận hành vi xấu xa của mình.”
“Chúng tôi không quan tâm đến những thứ mà mọi người cho rằng có hay không có bằng chứng, cũng đừng nói về vụ tai nạn. Hải Thụy bây giờ sẽ thông báo một tội lớn khác của Tống Hân! Xin các bạn phóng viên, hãy mở to mắt mà nhìn!”
Khi lời của tân giám đốc rơi xuống, một người nào đó xuất hiện từ một đầu của thảm đỏ, ôm một người phụ nữ chống nạng.
Các phóng viên lần lượt nhường đường, nhưng họ thực sự không hiểu cách làm của Hải Thụy.
Người đó là ai?
“Cô gái này tên là Tống Tiêu Tiêu, năm nay ngoài hai mươi tuổi, cô ấy cùng tuổi với Tống Hân. Không chỉ vậy, hai người còn là bạn học của nhau.”
“Mọi người nên để ý rằng cô gái này đã bị cắt cụt chân trái ở vị trí cao. Tại sao lại bị tàn tật? Tất cả những điều này là nhờ Tống Hân!”
“Khi đó, cô ấy mới mười chín tuổi. Chỉ vì Tiêu Tiêu đã đánh bại Tống Hân và giành vị trí đầu tiên, Tống Hân đã có một quyết định đồi bại. Cô ta đã đẩy người xuống cầu thang… cũng bởi vì Tống Hân mà Tiêu Tiêu bị thương, vì vậy cô ấy đã không thể tham dự lễ trao giải.
“Nhưng điều mà Tống Hân không bao giờ ngờ tới là Tống Tiêu Tiêu đã nhìn thấy ai đã đẩy cô ấy! Và lúc này, Tống Hân còn làm chuyện độc ác hơn, đó là dùng thân phận ông nội của mình để uy hiếp gia đình Tống Tiêu Tiêu!”
“Đã nhiều năm như vậy, trái tim của Tống Tiêu Tiêu rất đau đớn. Cô ấy nhìn Tống Hân từng bước thành công trở.
nên nổi tiếng, nhưng cô ấy đã trở thành một thứ phế vật vô giá trị.”
“Trước đây, cô ấy sợ mang lại nguy hiểm cho gia đình mình nên đã nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ, cô ấy chỉ muốn nói cho mọi người biết sự thật. Tống Hân là một kẻ giết người không gớm tay!”
“Tống Hân cũng đừng mong sẽ phủ nhận được chuyện lần này. Chúng tôi đã có nhân chứng rồi… và cả chứng cứ lúc đó cô ta tìm người uy hiếp nhà Tống Tiêu Tiêu, chúng tôi đã có bằng chứng, sau đó sẽ được giao cho cảnh sát xử lý”
Nhìn thấy cô gái tàn tật này, các phóng viên bắt đầu chụp quyết liệt.
Bởi vì họ không nghĩ tới sẽ có thể nhìn thấy phiên ngoại đặc sắc như vậy!
Tính ra, Tống Hân quá xấu xa!
Nhìn thấy phản ứng dữ dội từ người bên ngoài, tân giám đốc đưa micro cho Tống Tiêu Tiêu, mặc dù Tống Tiêu Tiêu bị tàn tật nhưng cô ấy là người dũng cảm hơn bắt cứ ai khác khi đối mặt với hận thù vào lúc này.