Chương :
Thẩm Tinh Yên có chút khó hiểu, nhưng An Tử Hạo nói thẳng với cô ấy: “Vào đi.”
Thẩm Tinh Yên gật đầu, sau đó tự giác tiến vào phòng ngủ, nhường chỗ cho An Tử Hạo và ông cụ.
“Tử Hạo, cô gái này…” Cha Vân không khỏi tò mò hỏi.
“Bạn gái của cháu.” An Tử Hạo bình tĩnh trả lời: “Bác, sao bác lại ở đây?”
“Vậy là cậu có bạn gái rồi à, hai người sẽ kết hôn sao?”
Cha Vân sau khi ngồi xuống bắt đầu lắm bẩm: “Nhưng mà không phải cậu hứa…”
An Tử Hạo biết ý của cha Vân nên kiên nhẫn nói với cha Vân: “Bác, Vân Hinh đã qua đời nhiều năm, cháu cũng phải có cuộc sống của riêng mình.”
“Cậu đang nói cái gì vậy, chúng tôi cũng không có xen vào cuộc sống riêng tư của cậu, nhưng là… tôi luôn thấy không thỏa đáng, Vân Hinh sẽ không vui.”
Sau khi nghe những lời này, An Tử Hạo im lặng, bởi vì anh ấy hiểu ý của cha Vân, cha Vân sợ, sau khi kết hôn với Thẩm Tinh Yên, anh ấy không còn quan tâm đến họ nữa.
“Cháu đã hứa với Vân Hinh sẽ chăm sóc cho hai người, nên tự nhiên cháu sẽ không thất hứa.”
“Không, tôi không có ý đó, chỉ là tôi không thể chấp nhận việc cậu lại tìm bạn gái.” Cha Vân sững sờ một lúc, vẻ mặt thực sự cứng ngắc và khó chịu: “Chúng tôi luôn nghĩ rằng cậu sẽ thay thế Vân Hinh cho đến lúc chết.”
Nói cách khác, cha Vân muốn nói rằng An Tự Hạo đã là người của Vân Hinh, không thẻ có bắt kỳ mối quan hệ nào với người khác, điều đó tương đương với việc phản bội Vân Hinh.
Thật ra, An Tử Hạo đã chăm sóc hai người nhiều năm như: vậy, bọn họ sẽ lo lắng cũng là điều dễ hiểu, nhưng liệu điều này có ích kỷ quá không?
“Đầu tiên, thưa bác, Vân Hinh và cháu chỉ là bạn trai bạn gái, chưa đăng ký kết hôn. Thứ hai cháu đã hứa với Vân Hinh sẽ chăm sóc hai bác, nhưng cháu cũng có cuộc sống riêng của cháu, cuộc sống của cháu không cho ai can thiệp, bác hiểu ý của cháu là gì chứ?”
Cha Vân không nói chuyện, ngay sau đó xoay người rời đi: “Ngày khác gặp lại.”
An Tử Hạo thở dài ngắng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ cách đó không xa: “Đi ra đi…”
Thẩm Tinh Yên không ngờ An Tử Hạo biết cô ấy nghe lén, vừa đầy cửa liền xuất hiện: “Người đó…”
“Là cha của Vân Hinh.” An Tử Hạo trực tiếp trả lời: “Anh đã luôn chăm sóc cha mẹ cô ấy.”
Thực ra lúc đó An Tử Hạo nghĩ rằng mình đã hại chết Vân Hinh nên thay cô ấy chăm sóc cha mẹ, cũng là hợp lý hợp tình, nhưng thật ra cái chết của Vân Hinh là do Lan Hè tính kế.
“Sau này cũng phải chăm sóc?” Thảm Tinh Yên ngập ngừng hỏi.
“Không vui?”
Nếu hợp lý thì thôi, nhưng… hiển nhiên, người bên kia không phải.” Thẩm Tinh Yên trực tiếp nói: “Ông ta muốn kiểm soát cuộc sống của anh.”
“Anh biết, chuyện này cứ giao cho anh, em không cần lo lắng, đi tắm rửa, ngày mai có buổi phỏng vần.”
“An Tử Hạo, em là người thích từ bỏ, nhưng em không muốn dễ dàng từ bỏ anh. Anh đừng làm chuyện gì khiến em khó chịu.”
“Được.” An Tử Hạo gật đầu.
Thẩm Tinh Yên nhận được câu trả lời, quay trở lại phòng, tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ, bởi vì cô ấy cảm thấy chỉ cần có thể làm theo lời An Tử Hạo, sẽ không bị bỏ rơi.
Cô ấy vẫn không biết đây là biểu hiện của cảm giác không an toàn, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu nhưng không thể nói ra.
An Tử Hạo biết được đã làm tổn thương Thẩm Tinh Yên, thế là gác lại công việc, đi vào phòng ngủ, vươn tay trong bóng tối ôm Thẩm Tinh Yên vào lòng: “Xin lỗi, không bảo vệ tốt trái tim em.”
Thẩm Tinh Yên không nói chuyện mà cắn vào cánh tay An Tử Hảo, trên cánh tay đề lại dấu răng sâu.
“Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em hay đánh mất em, nhưng em đừng là người từ bỏ anh trước.”
Thẩm Tinh Yên vẫn còn nhỏ, tính tình còn chưa ổn định, tâm hồn chưa trưởng thành, không biết Thẩm Tinh Yên có thể kiên trì đến đâu.