Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

chương 129: 129: suýt nữa đã chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy gia đình Đường Du Nhiên, Đường Thủy Tinh kéo tay Đường Dạ Khê, giới thiệu cô với cả nhà Đường Du Nhiên như giới thiệu một viên ngọc quý: “Anh hai, chị hai, A Quyền, A Sách, Điềm Điềm, đây là con gái của em và anh Viễn, Khê Khê.”

Đường Dạ Khê chào mọi người: “Cháu chào bác hai, bác dâu hai, anh họ Quyền, anh họ Sách.”

Cô tự động phớt lờ Từ Cầm Điểm, còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Từ Cẩm Điềm vốn đang cố bày ra khuôn mặt tươi cười, thấy Đường Dạ Khê ngó lơ cô ta, cô ta cũng không giữ được nụ cười giả tạo đó nữa, khóe miệng liên tục run lên.

Đường Thủy Tinh thông minh tinh ý, nhanh nhạy thấu đáo, thấy con gái như vậy, ánh mắt nhìn Từ Cẩm Điềm của bà cũng lập tức thay đổi, tỏ rõ vẻ dò xét và thù địch.

Từ Tú Huỳnh nhíu mày, giảng hòa: “Khê Khê, đây là chị họ của cháu, Từ Cẩm Điềm.

Cháu và Cẩm Điềm đã lâu không gặp, có phải là cháu không nhận ra nó không?”

Đương nhiên là bà ta cũng nhớ chuyện lần đầu tiên Đường Dạ Khê đến nhà họ làm khách, cô bị đánh đến thoi thóp hơi tàn, suýt chút nữa đã qua đời.

Trước đây bà ta thấy cũng chẳng sao đâu, nhưng bây giờ Đường Dạ Khê đột nhiên trở thành con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, bà ta cũng thấy ngại ngùng, lúng túng.

Nhưng dù thế nào, bà ta cũng nghĩ mình và Từ Cẩm Điềm không sai, người sai là Đường Dạ Khê.

Dù Đường Dạ Khê là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, nhưng năm đó chuyện cô ăn trộm đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm cũng là sự thật.

Năm đó, cũng nhờ có bà ta nói đỡ mấy câu, Đường Cẩm Địch mới không đánh chết Đường Dạ Khê.

Nếu không phải bà ta thấy Đường Dạ Khê đáng thương, chủ động lấy một ít trang sức ra bù lại cho Từ Cẩm Điềm, còn sai người đưa Đường Dạ Khê đến bệnh viện, nói không chừng Đường Dạ Khê đã chết vào năm đó rồi.

Ăn cắp đồ vốn nên bị phạt, là Đường Dạ Khê làm sai trước, bà ta đã tận nhân tận nghĩa với cô rồi.

Đường Dạ Khê liếc mắt nhìn bà ta một cái, mỉm cười rồi quay đầu nói với Đường Thủy Tinh: “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi Từ Cẩm Điềm, nếu con không có được đáp án khiến con hài lòng, con có thể từ chối không cho cô ta bước vào phòng khách không?”

Đường Thủy Tinh nắm chặt tay cô, trả lời không hề do dự: “Đương nhiên là con có thể!”

Sắc mặt của Từ Cẩm Điềm càng trở nên khó coi.

Vẻ mặt của Đường Du Nhiên trở nên nghiêm nghị, còn Từ Tú Huỳnh càng nhíu chặt mày hơn.

Đường Cẩm Quyền và Đường Cẩm Sách nhìn nhau, không nói gì.

Đường Dạ Khê nhìn Từ Cẩm Điềm, vừa định lên tiếng thì có tiếng xe hơi vọng lại từ đằng xa, sau đó tiếng xe càng lúc càng gần, cuối cùng đỗ ở gần chỗ bọn họ đang đứng.

Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương, Đường Lẫm Nhiên, Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch lần lượt xuống xe.

Ôn Minh Viễn sải bước đến chỗ họ, nói: “Anh hai, chị hai, A Quyền, A Sách, Điềm Điềm, sao mọi người lại đứng ở đây? Sao không vào trong nói chuyện?”

“Chuyện này phải hỏi Khê Khê.” Từ Tú Huỳnh nói với vẻ không hài lòng: “Thủy Tinh đang định dẫn mọi người vào phòng khách, nhưng Khê Khê lại nói, nó có chuyện muốn hỏi Cẩm Điềm, nhất định phải hỏi được đáp án mà nó muốn, Cẩm Điềm mới có thể bước vào phòng khách nhà chú.”

Ôn Minh Viễn nhíu mày, nhìn Đường Dạ Khê, hỏi: “Khê Khê, có chuyện gì vậy?”

Đường Dạ Khê đang định lên tiếng thì lại có vài chiếc xe nối tiếp nhau chạy vào trong.

Ôn Huyền Cảnh, Ôn Huyền Trừng và Ôn Huyền Triệt cùng Cố Thời Mộ dẫn theo Tiểu Sơ, Tiểu Thứ lần lượt xuống xe.

Đã hẹn giờ cùng nhau dùng bữa tối nên mấy người bọn họ đến gần như cùng lúc.

Sau khi xuống xe, bọn họ cũng đi tới.

Ôn Huyền Cảnh đi đầu tiên, sau khi chào hỏi mọi người, anh ta lại hỏi câu hỏi giống hệt Ôn Minh Viễn: “Bác cả, bác hai, bác dâu, sao mọi người lại đứng đây mà không vào phòng khách nói chuyện?”

Lại bị người khác hỏi một lần nữa, Từ Tú Huỳnh càng tức giận hơn, giọng điệu cũng trở nên nóng nảy: “Em gái cháu không cho mọi người vào, nó nói có chuyện muốn hỏi Điềm Điềm, Điềm Điềm phải cho nó đáp án vừa ý nó, chúng ta mới có thể bước vào phòng khách của cháu.”

Chặn ở cửa phòng khách không cho người ta vào, làm gì có cái lý đó?

Vốn dĩ Từ Tú Huỳnh đã chẳng có hảo cảm với Đường Dạ Khê, bây giờ bà ta càng ghét cô hơn.

Từ sâu trong đáy lòng, bà ta rất coi thường cô, bà ta thấy cô có khoác áo choàng cũng chẳng phải công chúa, biến thành cô chủ của nhà họ Ôn một cái là đã vứt bỏ cái họ của mình rồi, vong ân bội nghĩa, còn dám chặn bà ta – đường đường là bà hai của nhà họ Đường ở cửa, đến phòng khách cũng không cho vào, chẳng giống một đứa con gái được giáo dục tử tế.

Nghe Từ Tú Huỳnh nhắc đến Từ Cẩm Điềm, sắc mặt Đường Cẩm Địch lập tức thay đổi.

Anh ta là người không có tư cách đối diện với Đường Dạ Khê nhất.

Năm đó anh ta là người cứu Đường Dạ Khê, đây là sự thật, Đường Dạ Khê cũng do anh ta đưa về nhà họ Đường, kiên trì muốn nuôi dưỡng cô ở nhà họ Đường.

Nhưng mục đích nuôi dưỡng Đường Dạ Khê của anh ta không phải là vì thương xót cô, muốn cho cô một chốn nương thân, mà là vì năm đó anh ta đang ở thời kỳ phản nghịch, việc anh ta thích làm nhất là đối đầu, làm trái ý bố mình.

Bố anh ta không thích Đường Dạ Khê, anh ta lại càng khăng khăng muốn đưa cô về nhà họ Đường.

Bố anh ta nhìn thấy Đường Dạ Khê là thấy chán ghét, anh ta lại cứ nuôi dưỡng cô ở nhà họ Đường, còn không cho Đường Dạ Khê dọn ra bên ngoài, khăng khăng bắt Đường Dạ Khê ở lại nhà họ Đường, khiến bố anh ta ngứa mắt.

Anh ta để Đường Dạ Khê ở lại nhà họ Đường, nhưng chẳng đối xử tốt với cô chút nào, để mặc Hình Bội Trần và Đường Cẩm Y mắng mỏ đánh đập cô, cho dù có nhìn thấy, anh ta cũng không thèm quản chứ đừng nói là những lúc anh ta không thấy.

Tận đến khi anh trai Đường Cẩm Tiêu đi du học về, thấy Đường Dạ Khê sắp bị hai mẹ con Hình Bội Trần hành hạ đến chết, anh trai anh ta là người lương thiện, thương xót Đường Dạ Khê nên ra tay giúp đỡ, nhờ thế, cuộc sống của Đường Dạ Khê mới khá hơn một chút.

Ở nhà họ Đường, Đường Cẩm Tiêu là người duy nhất đối xử tốt với Đường Dạ Khê.

Còn Đường Cẩm Địch, anh ta nuôi Đường Dạ Khê còn chẳng bằng nuôi một con chó.

Nếu Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung thì cũng chẳng sao.

Tốt xấu gì anh ta cũng đã cứu Đường Dạ Khê một mạng, còn cho cô một chốn dung thân.

Dù mục đích của anh ta có là gì, anh ta cũng đã đưa tay ra giúp đỡ nên Đường Dạ Khê mới có thể tiếp tục sống.

Nếu Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung, vậy là Đường Cẩm Địch cũng được coi là lấy đức báo ân, Đường Dạ Khê nên cảm kích anh ta cả đời.

Nhưng Đường Dạ Khê không phải con gái của Đường Linh Lung.

Đường Dạ Khê là con gái của cô và chú anh ta.

Anh ta còn là anh trai họ của cô.

Hồi tưởng lại những hành động mà năm đó anh ta đã làm với cô, Đường Cẩm Địch nghĩ bản thân mình chính là loại súc sinh.

Đường Dạ Khê không chịu cho Từ Cẩm Điềm bước vào phòng khách, anh ta liền nhớ ngay đến chuyện năm đó Từ Cẩm Điềm làm mất đồ trang sức.

Từ Cẩm Điềm làm mất một chiếc vòng ngọc, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, một bộ trang sức làm bằng hồng ngọc và một chiếc vòng tay làm từ ngọc hoa hồng.

Cuối cùng, chỉ có chiếc vòng tay ngọc hoa hồng đó được tìm thấy trong phòng của Đường Dạ Khê.

Ôn An An và Đường Cẩm Y khẳng định chắc nịch là đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm bị Đường Dạ Khê ăn cắp.

Anh ta vô cùng tức giận.

Đường Dạ Khê bị anh ta đưa ra khỏi nhà chú hai, việc Đường Dạ Khê ăn cắp đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm khiến anh ta nghĩ rằng cô đã làm mất mặt anh ta.

Anh ta sai người dẫn cô xuống tầng hầm, hành hình tra tấn, truy hỏi tung tích của những món trang sức còn lại.

Đường Dạ Khê bị đánh đến mức thương tích đầy mình, lật qua lật lại cũng chỉ nói mấy câu: Em không biết, không phải em lấy trộm, em vô tội.

Đường Cẩm Địch tức đến nỗi bỏ lại Đường Dạ Khê, chạy ra ngoài tìm bạn bè uống rượu.

Anh ta chơi cả đêm ở bên ngoài, còn Đường Dạ Khê bị nhốt dưới tầng hầm cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, lúc anh ta về, Đường Dạ Khê đã được đưa đến bệnh viện.

Sốt cao, viêm phổi, lúc vào phòng cấp cứu cô đã suýt chết.

Thím hai của anh ta lấy một ít trang sức ra đền cho Từ Cẩm Điềm, còn nói với anh ta, đồ mất thì cũng đã mất rồi, không thể vì mấy món trang sức mà giết Đường Dạ Khê được.

Đường Dạ Khê đã nhận được bài học thích đáng, chắc hẳn sau này cô sẽ không dám phạm sai lầm nữa, chuyện này cứ thế trôi qua, sau này cũng không có ai nhắc đến.

Đường Dạ Khê suýt chết, Đường Cẩm Địch cũng giật nảy mình.

Mặc dù anh ta không thích cô, nhưng anh ta cũng không muốn tự tay giết chết cô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio