“Không phải, em rất thích trẻ con.” Đường Dạ Khê nói: “Em chỉ là chưa cân nhắc đến chuyện này thôi.”
“Vậy bây giờ em cân nhắc thử xem,” Cố Thời Mộ nói, “Anh cực kỳ thích trẻ con, nhất là khi nghĩ đến Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, anh cảm thấy nếu em lại sinh thêm mười đưa tám đứa nữa anh cũng không từ chối.
Đây cũng là ý muốn của bố anh, nhà họ Cố bên anh cũng xem như được ba thế hệ thịnh vượng, ông nội anh sinh ra bố anh và chú hai, chú ba rồi đến thế hệ này của anh, bố mẹ anh sinh ra anh là một đứa, chú hai chú ba đến giờ vẫn chưa kết hôn, chờ cái đám cây già kia nở hoa thì sợ là hơi khó, đời thứ ba nhà họ Cố cũng chỉ có thể dựa vào anh, bố anh nhất định cũng sẽ hận không thể để chúng thêm mười đứa, thêm một cặp song sinh thì càng tốt.”
Đường Dạ Khê: “...”
Sinh thêm mười đứa?
Cậu chủ Cố đang nói đùa đúng không?
Nhất định là nói đùa rồi!
Cố Thời Mộ thương lượng với cô: “Thế nên, chúng ta thuận theo tự nhiên được không? Em đừng uống thuốc tránh thai, nếu thật sự có đứa nhỏ, vậy cũng chứng tỏ đứa nhỏ này và chúng ta có duyên phận, nó nhất định cũng sẽ là một đứa nhỏ đáng yêu giống như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ vậy.”
Đường Dạ Khê: “...Nhưng mà… em uống thuốc này, lỡ như có em bé, có khi nào sẽ ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ không?”
“Sẽ không.” Cố Thời Mộ bình tĩnh nói: “Anh đã kiểm chứng rồi, thuốc này không có ảnh hưởng với đứa nhỏ.”
Đường Dạ Khê: “...Anh tra rồi?”
Cố Thời Mộ gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Dạ Khê: “...”
Được rồi.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lòng cô đã rất rối loạn rồi, nếu không phải bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đứa nhỏ, bọn họ đã quên hôm qua cô và Cố Thời Mộ… cái đó, mới có thể có thai.
Nhưng Cố Thời Mộ đã sớm nghĩ đến rồi.
Cũng đúng.
Vị thái tử gia nhà họ Cố này không phải người bình thường, từ trước đến nay tâm tư rất kín đáo, đều tính sẵn trong lòng rồi, anh cẩn thận suy nghĩ thì cũng rất bình thường.
Nhưng anh nghĩ đến chuyện này, mà lại không nhắc cô uống thuốc tránh thai, vậy nói rõ anh thật sự muốn cô mang thai đứa nhỏ.
Nhưng cô…
Cô do dự một hồi, rồi hỏi Cố Thời Mộ: “Giữa trưa lúc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về nhà ăn cơm, em nói chuyện một chút với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ được không? Nếu tạm thời hai đứa không muốn có thêm em gái hay em trai mà nói thì em muốn chờ thêm vài năm nữa, chờ đến khi hai đứa lớn hơn một ít, đã chuẩn bị tâm lý rồi, thì chúng ta lại sinh được không?”
Làm như vậy thì chính cô cũng có chuẩn bị tâm lý.
Chủ yếu nhất là… Cô cảm thấy cô và Cố Thời Mộ… đã làm cái đó rồi, nhưng cô vẫn không quá… quen thuộc với Cố Thời Mộ.
Dưới tình huống như thế mà sinh thêm một đứa nhỏ cho Cố Thời Mộ, cô cảm thấy rất kỳ lạ.
“Được.” Cố Thời Một đồng ý ngay, còn an ủi cô: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao em không uống thuốc tránh thai thì cũng không nhất thiết sẽ có liền đâu.”
Đường Dạ Khê: “...Vậy cũng đúng.”
Có điều loại chuyện này, không sợ gì chỉ sợ lỡ như.
Loại chuyện như sinh con thế này, có những người sống chết chỉ muốn một đứa nhưng không được, nhưng người không muốn có lại khó mà tránh được.
Sinh con là chuyện lớn, cô phải làm tốt chuẩn bị mọi bề, không thể qua loa đại khái được.
Sau đó hai người lại nói chuyện thêm vài câu, Cố Thời Mộ lên xe đi đến công ty, Đường Dạ Khê trở lại văn phòng, cả một buổi sáng đều thất thần không tập trung.
Nếu không phải lần này ngoài ý muốn, cô nhất định sẽ không phát sinh quan hệ với Cố Thời Mộ, càng không bàn đến chuyện đứa nhỏ.
Nhưng nhờ lần ngoài ý muốn này, Cố Thời Mộ lại nói rõ, anh rất chờ mong muốn cùng cô sinh một đứa nhỏ nữa, cô cảm thấy có hơi bối rối.
Tuy rằng hiện tại Cô và Cố Thời Mộ là vợ chồng hợp pháp, cũng có quan hệ thân thể với nhau, nhưng… cô vẫn cảm thấy giữa bọn họ vẫn không giống quan hệ vợ chồng như người bình thường.
Người ta đều là tình đầu ý hợp, kết hôn vì tình yêu, mà bọn họ là vì hai đứa nhỏ mới kết hôn.
Có lẽ… hai người họ có thể cưới trước yêu sau?
Nghĩ đến bốn chữ “cưới trước yêu sau” này đột nhiên hai má Đường Dạ Khê nóng bừng.
Cô phải thừa nhận, cô đúng là có hảo cảm với Cố Thời Mộ.
Có lẽ… cô nên mở rộng trái tim mình ra, theo đuổi Cố Thời Mộ, khiến Cố Thời Mộ yêu cô, đến khi bọn họ yêu nhau vậy thì giữa hai người sẽ giống quan hệ vợ chồng của gia đình bình thường rồi.
Nhưng… Cố Thời Mộ lại ưu tú như thế… còn cô…
Vẫn là câu nói đó, tuy rằng cô chưa từng xem thường bản thân nhưng trong mắt người đời, cô không xứng với Cố Thời Mộ.
Càng nghĩ lòng cô càng loạn, có một chút ý nghĩ nhưng trước sau vẫn không thể nghĩ ra.
Nghĩ một hồi, cô dùng sức gõ đầu mình, ép buộc bản thân không được suy nghĩ nữa.
Suy nghĩ hồi lâu, không đời người khác nhắc, cô đã tự lật đổ ý nghĩ của mình, có nghĩ thêm cũng vô dụng thôi.
Vẫn là nên giống như lúc nói với Cố Thời Mộ, hỏi ý của hai đứa con trai xem có muốn có thêm em trai hay em gái không.
Nếu bọn nhỏ thích có thêm em trai hoặc em gái mà nói thì lần này cô sẽ không uống thuốc tránh thai.
Vì trong lòng có tâm sự, Đường Dạ Khê cảm thấy buổi sáng trôi qua cực kì lâu.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc đón Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về, Đường Dạ Khê muốn lập tức hỏi chuyện này nhưng nhịn lại.
Sau khi ăn xong cơm trưa, lúc dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, cô như nói chuyện phiếm với hai đứa con trai: “Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, các con thích có thêm em trai hoặc em gái không?”
“Thích ạ!” Đường Tiểu Thứ lập tức đáp lại: “Mẹ, con rất thích em trai hoặc em gái, nhưng mà con thích nhất vẫn là anh trai nhé.”
Cậu bé vừa nói vừa ôm Đường Tiểu Sơ hôn mạnh một cái.
Đường Dạ Khê: “...”
Đường Tiểu Sơ tỏ ra ghét bỏ, lau lau nước miếng trên mặt, nhưng không đẩy Đường Tiểu Thứ đang ôm cậu ra, mà hỏi Đường Dạ Khê: “Mẹ, mẹ và bố muốn sinh thêm em trai hoặc em gái cho tụi con hả?”
“Không có.” Đường Dạ Khê nói: “Mẹ muốn hỏi thử trước con và Tiểu Thứ nghĩ thế nào, nếu các con không thích, bố mẹ sẽ không sinh.”
“Con không có ý kiến.” Đường Tiểu Sơ nói: “Bố mẹ nguyện ý sinh thêm em, vậy chứng tỏ tình cảm bố mẹ rất tốt, tình cảm bố mẹ tốt thì còn rất vui.”
Đường Dạ Khê: “...”
Nguyện ý sinh em bé cũng không nhất thiết là tình cảm phải tốt được không?
Có điều, lời này cô không thể nói với con mình được.
“Mẹ, con thích em trai em gái nha, siêu thích luôn ạ, con cũng muốn làm anh trai.” Đường Tiểu Thứ hưng phấn nói: “Mẹ, mẹ sinh đi, mẹ sinh con giúp mẹ mang cho, con nhất định sẽ làm một anh trai tốt như anh trai vậy.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô xoa cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ: “Được, có điều chuyện sinh em bé cũng không phải muốn là có được, phải xem duyên phận, duyên phận đến rồi, mẹ mới có thể mang thai em con được.”
Đôi mắt đen lóng lánh của Đường Tiểu Thứ sáng lên: “Giống như con và anh trai có duyên phận với mẹ hả?”
“Đúng rồi!” Đường Dạ Khê cúi đầu cười hôn cậu bé: “Giống như duyên phận giữa mẹ và Tiểu Sơ Tiểu Thứ vậy.”
“Ồ!” Đường Tiểu Thứ sùng bái: “Vậy em trai em gái nhất định rất đáng yêu!”
Đường Dạ Khê: “...”
Cái này lại là cái gì nữa đây?
Cô cười lắc đầu, xoa xoa đầu nhỏ: “Được rồi, không nói nữa, con nên ngủ rồi.”
Dỗ hai đứa con trai ngủ một giấc ngắn, sau khi đến giờ, cô gọi hai đứa dậy, rồi đưa hai đứa đến trường học.
Sau khi thấy hai đứa tay trong tay đi vào trường, cô trở về văn phòng.
Văn phòng của cô ở tầng hai, vừa lên lầu, cô đã thấy Bách Lí Tùy Băng đứng ở ban công, Cố Từ và Cố Triều một trái một phải đứng bên cạnh anh ta.
Cố Triều và Cố Từ là người do Cố Thời Mộ cho đến giám sát Bách Lí Tùy Băng, Đường Dạ Khê cảm thấy rất tốt, để anh ta chịu đựng cảm giác hai mươi tư giờ bị người khác nhìn chằm chằm đi, nhưng Bách Lí Tùy Băng lại là bộ dạng hoàn toàn không hề để ý đến.
Thấy cô lên lầu, anh ta đi đến trước vài bước: “Khê…”
Cố Từ bỗng nhiên lớn tiếng ho khan một tiến.
Bách Lí Tùy Băng liếc anh ta một cái, mặt không đổi, sửa miệng: “Thiếu phu nhân, tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Đường Dạ Khê: “...”.