Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

chương 436: không cam lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không! Tôi không phải!” Tống Khả Ninh liều mạng lắc đầu: “Là vì tôi không có cảm tình với các người, nên không muốn quay về với các người! Tôi là do bố mẹ tôi nuôi lớn, tôi và bố mẹ sớm chiều ở bên nhau suốt mười tám năm, tôi chỉ có cảm tình với bố mẹ tôi, với tôi mà nói các người chỉ là người xa lạ, tại sao tôi phải trở về cùng các người?”

“Hay cho một cái lý do thoái thác đàng hoàng tử tế!” Ông cụ Quách cười khẩy: “Sinh mạng của cháu là do bố cháu cho, trong người cháu đang chảy dòng máu nhà họ quác, theo đúng lý mà nói cháu phải trở về nhà họ Quách! Nói đi thì cũng phải nói lại, nhưng vì nhà họ Quách chúng ta nghèo, nhà họ Tống thì giàu, cho nên cháu mới một hay không muốn nhận lại người bố ruột này của cháu! Nhưng mà, cháu có không muốn nhận cũng vô dụng, dù có thế nào thì cháu vẫn là cốt nhục nhà họ Quách chúng ta, cháu cần phải về nhà với ông! Nhà họ Tống nếu dám giữ cháu ở lại không cho cháu về, ông đây sẽ đâm đầu chết trước cổng lớn nhà họ Tống, để tất cả mọi người đều biết nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, bá chiếm huyết mạch nhà họ Quách chúng ta, bức người đến chết!”

Hiện tại, ông Tống cuối cùng cũng biết dự cảm xấu của ông ấy là từ đâu.

Nó vẫn luôn tồn tại ở đây chờ đợi ông ấy.

Bọn họ vẫn luôn rơi vào cảnh rối rắm, nhà họ Tống bọn họ muốn giữ lại Đường Vô Ưu hay là Tống Khả Ninh.

Bọn họ cho rằng, hai đứa nhỏ này bọn họ muốn ai, là có thể có được người ấy.

Bây giờ ông ấy mới hiểu được, là do bọn họ quá tự cao rồi.

Bọn họ xem thường nhà họ Quách, không để nhà họ Quách vào mắt, cảm thấy muốn giữ Tống Khả Ninh lại thì cứ giữ lại, bọn họ căn bản còn không thèm suy xét đến người nhà họ Quách có ý kiến gì hay không.

Nhưng vừa rồi ông cụ Quách đã nói một câu khiến ông ấy phải để tâm—— Bỏ được cái đầu, có thể kéo đức vua xuống ngựa.

Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Hoàn cảnh mà nhà họ Quách phải đối mặt chính là việc nhà họ sắp phá sản, họ còn sợ cái gì nữa?

Ông cụ Quách cũng là kẻ tàn nhẫn, và ông ta sẵn sàng từ bỏ tất cả.

Vì thế, Tống Khả Ninh biến thánh lý do để bọn họ áp chết nhà họ Tống.

Chuyện này không thể làm ầm ĩ lên được, nếu làm ầm ĩ lên sẽ không tốt cho nhà họ Tống.

Đối với người nhà họ Tống bọn họ mà nói, bọn họ rất có cảm tình với Tống Khả Ninh, muốn giữ Tống Khả Ninh ở lại nhà họ Tống cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng nếu chuyện lan truyền ra ngoài, rất nhiều người sẽ coi bọn họ là đồ ngốc.

Thư Mộng Lan bắt cóc con trai bọn họ, còn ngược đãi hành hạ con trai bọn họ, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục giữ con gái Thư Mộng Lan ở lại nhà họ Tống chăm sóc nuôi nấng, nếu chuyện lan truyền ra bên ngoài, đây sẽ là một vấn đề mới mẻ để người đời mổ xẻ, nhà họ Tống bọn họ sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong bữa ăn của rất nhiều người, rất nhiều người sẽ cười nhạo bọn họ coi tiền như rác.

Gia tộc giống như bọn họ, việc riêng trong nhà, sao có thể bày ra để mọi người biết?

Nếu người bên ngoài ai cũng biết chuyện về con cháu nhà họ Tống, vậy thì sau này nhà họ Tống bọn họ còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác?

Ông ấy đanh mặt hỏi ông cụ Quách: “Ông muốn như thế nào?”

Ông cụ Quách dám đến nhà họ Tống đàm phán với ông Tống, cũng là vì nhà họ Quách đã rơi vào cảnh tuyệt vọng hết cách chữa, đằng nào cũng phải đối mặt với việc chỉ còn hai bàn tay trắng, tự khắc sẽ không sợ gì.

Bây giờ ông Tống bày ra dáng vẻ như chấp nhận đàm phán với ông ta, thái độ ông ta cũng dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng hòa hoãn đi đôi chút: “Thư Mộng Lan làm ra loại chuyện không bằng súc sinh thế này, nhà họ Quách chúng tôi cũng cảm thấy rất có lỗi, nhưng chuyện là do một tay Thư Mộng Lan làm nên, nhà họ Quách chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả, cho nên tôi đã để Quách Khải ly hôn với Thư Mộng Lan ngay lập tức, coi như cũng là lời giải thích với các người, cũng mong các người mở lòng ra chút, để nhà họ Quách chúng tôi còn con đường sống…”

Ông ta liếc mắt nhìn Tống Khả Ninh một cái: “Chỉ cần các người buông tha cho nhà họ Quách, hai nhà chúng ta vẫn cứ giữ mối quan hệ hợp tác, Ninh Ninh ở lại nhà các người cũng không phải không thể, nhưng nếu hai nhà chúng ta bốp chát thẳng mặt thế này, sẽ không có chuyện huyết mạch nhà họ Quách chúng tôi để kẻ thù nuôi dưỡng, Tống Khả Ninh sẽ phải về nhà họ Quách cùng tôi ngay lập tức!”

Giọng điệu bà Tống có phần run rẩy: “Ông đang uy hiếp chúng tôi?”

Bà ấy có chết cũng không ngờ được, một kẻ hèn như nhà họ Quách cũng dám lớn lối uy hiếp nhà họ Tống bọn họ.

Bọn họ đúng là ăn gan hùm mật gấu!

“Tôi là đang bình tĩnh hòa nhã trao đổi với các người, nếu cô cứ một hai nghĩ là tôi đang uy hiếp cô, vậy thì tôi cũng đành chịu.

” Ông cụ Quách đưa mắt liếc bà ấy một cái, dáng vẻ chẳng có gì là sợ hãi.

“Trên đời này làm gì có chuyện như vậy cho ông?” Bà Tống nói: “Hợp tác với ai, không hợp tác với ai là quyền tự do của nhà họ Tống chúng tôi, chúng tôi cảm thấy nhân phẩm nhà họ Quách các người có vấn đề, nên không muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách các người nữa, các người có tư cách gì tới đây càn quấy?”

“Cô cảm thấy người nhà họ Quách chúng tôi có vấn đề về đạo đức, không muốn tiếp tục hợp tác với chúng tôi cũng được.

” Ông cụ Quách nói: “Nếu nhà các người không muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách chúng tôi, giữa chúng ta không còn quan hệ hợp tác thì cũng là người dưng, vậy thì huyết mạch nhà họ Quách chúng tôi không thể ở lại nhà các người được, Tống Khả Ninh buộc phải theo tôi về nhà!”

“Ông dám!” Bà Tống giận đến run cả người: “Ninh Ninh là con gái tôi, tôi xem ai dám đưa con bé đi!”

Ông cụ Quách cười khẩy một tiếng: “Nếu cô không cho tôi đưa con bé đi, thì ngày mai chúng tôi sẽ lên đài truyền hình nói! Tôi tin sẽ có rất nhiều người cho rằng nhà họ Tống các người ỷ thế hiếp người, chiếm đoạt huyết mạch của nhà họ Quách chúng tôi!”

Bà Tống tức đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng: “Ông đừng có si tâm vọng tưởng! Ông dám thì cứ thử đi tìm xem, tôi xem cái đài truyền hình nào dám chống lại nhà họ Tống chúng tôi!”

Ông cụ Quách cười khẩy một tiếng: “Tôi thấy cô đang tự cho mình là cao quý quyền thế quá mức đấy! Nhà họ Tống các người đúng là rất lợi hại, quả không sai, nhưng tôi không tin nhà họ Tống các người không có địch thủ, nếu chỉ bằng nhà họ Quách chúng tôi thì đương nhiên sẽ thất bại trước nhà họ Tống các người, nhưng chẳng lẽ ông cụ nhà các người không có đối thủ sao? Tôi không tin cả cái Dạ Đô to thế này, nhà họ Tống các người lại có thể một tay che trời, kẻ địch của nhà họ Tống chắc chắn sẽ làm to chuyện nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, coi chuyện xấu xa chiếm đoạt huyết mạch nhà người khác làm niềm vui!”

“Ông…” Bà Tống tức đến nỗi không nói nên lời.

Ông Tống cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Ông để tôi suy nghĩ.

“Được!” Ông cụ Quách thấy có chuyển biến tốt thì lập tức dịu đi, nói lời thấm thía: “Tu Trị, hai nhà chúng ta có gia tình nhiều năm, nếu không phải bị ép vào đường cùng thế này, tôi cũng không muốn trở mặt thành thù với nhà họ Tống các người, nhưng là do cậu bức tôi không còn đường đi nào khác, nên cũng chỉ có thể liều mạng chạy đua, tôi tin chắc, tâm trạng của tôi thế nào cậu có thể hiểu được, chỉ cần có một cách nào khác, tôi đều không muốn làm địch với nhà họ Tống.

Ông Tống nhìn ông ta với ánh mắt nặng nề, không lên tiếng.

Ông cụ Quách cười cười: “Hy vọng ngày mai tôi có thể nghe được câu trả lời khiến tôi hài lòng, yêu cầu của tôi rất thấp, chỉ cần trên dưới nhà họ Quách vẫn giữ được miếng cơm ăn, chúng tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Ông Tống vẫn im lặng không nói gì.

Ông cụ Quách cũng không cảm thấy xấu hổ, tự quyết định: “Nếu đã như vậy, thì tôi xin phép chào tạm biệt trước, tôi về đợi tin của cậu.

Sau khi ông cụ Quách và Quách Khải rời đi, bà Tống giận đến nỗi bật khóc thành tiếng: “Sao bọn họ lại dám kiêu ngạo như vậy chứ? Bọn họ đúng là khinh người quá đáng!”

Ông Tống nhìn về phía Tống Khả Ninh: “Ninh Ninh, con về phòng trước đi, bố và mẹ con cần nói chuyện.

“Bố…” Tống Khả Ninh khóc lóc nhào vào trong lồng ngực ông ấy, ôm ông ấy: “Bố, cầu xin bố, đừng đưa con về lại nhà đó mà! Con là con gái của bố và mẹ, ngoài bố với mẹ ra, con không đi đâu hết!”

Ông Tống vỗ vỗ cô ta, dịu dàng nói: “Được rồi, bố biết rồi, con đi nghỉ ngơi đi, con là con gái bố mẹ, sẽ không có chuyện bố mẹ không cần con đâu.

Tống Khả Ninh khóc lóc, lưu luyến bước lên lầu.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Bà Tống khóc lóc hỏi: “Thật sự phải tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách sao? Em nuốt không nổi cục tức này!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio