Cùng lúc đó, Đường Dạ Khê lấy thân phận người của Văn phòng Quảng Hạ và chị gái của Đường Vô Ưu gặp ông cụ nhà họ Quách.
Ông cụ Quách vốn dĩ không muốn gặp cô, nhưng sau khi phái người đến điều tra và tìm hiểu lai lịch của Văn phòng Quảng Hạ, ông ta không dám từ chối và gặp Đường Dạ Khê tại địa điểm đã hẹn trước.
Sau khi gặp mặt, Đường Dạ Khê không chút do dự, trực tiếp giải thích mục đích của mình: "Tôi là chị gái của Vô Ưu, tôi hận những sự đau đớn và tổn hại mà Thư Mộng Lan đã từng mang đến cho Vô Ưu, tôi tin chắc rằng thiện ác hữu báo, vậy xã hội này mới có thể tốt hơn.
Vì vậy Thư Mộng Lan phải trả giá cho những gì bà ta đã làm trong quá khứ!"
Ông cụ Quách nói: "Con trai tôi đã ly hôn với Thư Mộng Lan, và việc Thư Mộng Lan sống hay chết không liên quan gì đến nhà họ Quách của chúng tôi."
"Thật không? Ông chắc chứ?" Đường Dạ Khê lạnh lùng nhìn ông ta: "Theo tôi được biết, con trai của Thư Mộng Lan, cháu trai của các ông, đã sắp xếp Thư Mộng Lan ở biệt uyển của gia đình các ông ở ngoại ô.
Đây được gọi là Thư Mộng Lan không có liên quan với nhà họ Quách các ông nữa ư?"
Gân xanh trên trán ông cụ Quách nhảy lên, ông ta mắng cháu trai của ông ta, con trai của Thư Mộng Lan đầy máu chó: "Tôi không biết chuyện, đây là sơ suất của nhà họ Quách chúng tôi.
Về rồi tôi sẽ giáo dục nó thật tốt, bảo nó phân rõ giới hạn với Thư Mộng Lan."
Đoạn, ông ta lại nói: "Tôi sẽ cho người đuổi Thư Mộng Lan ra ngoài ngay!"
Ông ta cầm điện thoại di động gọi cho thuộc hạ tâm phúc của mình, đồng thời kêu thuộc hạ tâm phúc của mình tức tốc đến biệt uyển ở ngoại ô để đuổi Thư Mộng Lan ra ngoài.
“Ông làm như vậy chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc.” Đường Dạ Khê lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi chú ý đến Thư Mộng Lan, nên tôi mới biết được cháu trai của ông đang phụng dưỡng Thư Mộng Lan.
Nếu tôi không chú ý thì sao? Thư Mộng Lan, người từng giết hại em trai của tôi, khi về già lại được nhà họ Quách của các ông chu cấp đầy đủ, ở trong biệt uyển, tiêu diêu tự tại, không lo cơm ăn áo mặc, dựa vào đâu chứ?”
Càng nói, ánh mắt cô càng lộ vẻ tức giận, ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén: "Bà ta suýt chút nữa đã giết chết Vô Ưu, nếu không phải vì mạng của Vô Ưu lớn, thì Vô Ưu đã chết từ lâu rồi.
Bà ta làm chuyện thương thiên hại lý, tuổi già lại có thể áo cơm không lo, sống thoải mái hầu hết mọi người trên đời này.
Chủ tịch Quách có cảm thấy công bằng không?"
“Không công bằng!” Ông cụ Quách nhanh chóng nói: “Chuyện này đều là do cháu trai tôi làm không đúng.
Nhưng dù thế nào, Thư Mộng Lan cũng là mẹ ruột của nó.
Nó nhất thời hồ đồ làm sai cũng có thể thông cảm.
Cô yên tâm đi, tôi về rồi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, để sau này nó vạch ra ranh giới rõ ràng với Thư Mộng Lan và không bao giờ làm chuyện ngu ngốc nữa."
“Nói không có bằng chứng, viết cam kết làm bằng chứng đi!” Đường Dạ Khê nói: “Tôi cần ông lập chứng cứ.
Bắt đầu từ hôm nay, nếu con của Thư Mộng Lan có liên quan gì đến Thư Mộng Lan, nhà họ Quách các ông sẽ đuổi con cái của Thư Mộng Lan ra khỏi nhà họ Quách."
Đường Dạ Khê nhìn vào mắt ông cụ Quách và nói một cách nghiêm túc: "Bởi vì Vô Ưu đã bị Thư Mộng Lan hoán đổi và bị bức hại, những người còn lại trong nhà họ Quách các ông thực sự không biết về điều đó, tôi không muốn liên lụy người vô tội, nên mới không động thủ với nhà họ Quách các ông.
Nhưng nếu về sau con cái của Thư Mộng Lan còn cầm tiền của nhà họ Quách các ông đi phụng dưỡng Thư Mộng Lan, vậy thì thật xin lỗi, tôi chỉ có thể để toàn bộ nhà họ Quách của ông được chôn cùng với Thư Mộng Lan!"
Ông cụ Quách sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Ông ta không cảm thấy Đường Dạ Khê đang nói mạnh miệng.
Văn phòng Quảng Hạ nằm ở nơi đắt đỏ nhất Dạ Đô, là "khu vực quý tộc" mới phát triển của Dạ Đô, có tiền mà không có địa vị cũng mua không được.
Nhưng Văn phòng Quảng Hạ - theo báo cáo của cấp dưới, một văn phòng hoàn toàn chẳng có nghiệp vụ gì, tòa nhà nguy nga, bao trùm cả một vùng rộng lớn, có một trang viên đằng sau nhìn không thấy điểm cuối.
Trang viên có tên là Tình Viên, lộng lẫy và xa hoa như một khu vườn thượng uyển, bao bọc toàn bộ ngọn núi phía sau trong hàng rào.
Một ngọn núi phía sau nhìn không thấy điểm cuối lại hệt như vườn sau của Văn phòng Quảng Hạ.
Với tiềm lực tài chính hùng hậu như vậy, hiển nhiên nhà họ Quách nhỏ bé của ông ta không bao giờ có thể cạnh tranh được.
Nếu Đường Dạ Khê là một người không phân rõ phải trái, giờ phút này nhà họ Quách bọn họ e là đã biến mất trong Dạ Đô.
Nhà họ Quách bây giờ giống như người làm xiếc đi dây, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tan xương nát thịt, mỗi ngày đều đi trên mặt băng mỏng, không ăn không ngủ được.
Ông ta vắt kiệt sức lực trù tính cho nhà họ Quách, nhưng cháu trai, cháu gái của ông ta lại cản trở ông ta!
Lúc này, ông ta không chỉ sợ hãi, mà còn tức giận.
Đồ vô liêm sỉ!
Nếu về sau bọn nó không thay đổi, ông ta cũng không cần hai gái một trai mà Thư Mộng Lan sinh ra nữa.
Ông ta còn có con trai thứ hai.
Những đứa con do con trai thứ và con dâu thứ hai của ông ta nuôi dạy đều thông minh và hiếu thảo.
Ông ta không thể hy sinh gia đình cậu con trai thứ hai vì những đứa con mà Thư Mộng Lan đã sinh ra.
“Được, tôi sẽ ký cam đoan!” Ông cụ Quách không dám qua loa, cam đoan nói: “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu có lần khác, ngài không cần nói thì tôi cũng sẽ lập tức đuổi những đứa con của Thư Mộng Lan ra khỏi nhà họ Quách, đoạn tuyệt với chúng và không bao giờ cho chúng thêm một xu nào nữa!"
Ông ta kinh hãi đến mức thậm chí còn dùng kính ngữ đối với Đường Dạ Khê.
Vào lúc này, ông ta thậm chí còn biết ơn Đường Dạ Khê.
Nếu Đường Dạ Khê là một người không phân rõ phải trái, toàn bộ nhà họ Quách bọn họ đã phải chôn cùng với Thư Mộng Lan.
Đường Dạ Khê sẵn sàng ngồi lại đàm phán với ông ta, cho thấy Đường Dạ Khê là người có đạo đức và lý trí cao.
Tự hỏi bản thân, ông ta là người không có năng lực.
Nếu ông ta có được năng lực của Đường Dạ Khê, e rằng ông ta sẽ không thể khoan dung được như Đường Dạ Khê.
Yêu cầu của Đường Dạ Khê không hề quá đáng, và hiện tại ông ta toàn tâm toàn ý muốn giữ gìn nhà họ Quách nên đã ký thỏa thuận với Đường Dạ Khê mà không chút do dự.
Nội dung của bản thỏa thuận như Đường Dạ Khê đã nói, hai gái một trai của Thư Mộng Lan phải cắt đứt quan hệ với Thư Mộng Lan, sau này sẽ không cho Thư Mộng Lan một xu hay sự trợ giúp nào khác.
Nếu như làm trái, nhà họ Quách sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, đuổi ra khỏi nhà họ Quách.
Thỏa thuận được lập thành hai bản, Đường Dạ Khê cầm trong tay một bản, đứng dậy nói: "Hiện tại ông chắc hẳn biết Văn phòng Quảng Hạ làm gì rồi.
Thứ Văn phòng Quảng Hạ không thiếu nhất chính là người điều tra thông tin.
Chỉ cần để tôi biết nhà họ Quách các ông bằng mặt không bằng lòng.
chi thêm chỉ một xu cho Thư Mộng Lan, tôi sẽ khiến nhà họ Quách các ông biến mất hoàn toàn ở Dạ Đô!"
Sau khi nói xong, cô cầm bản thỏa thuận rồi dẫn Đường Vô Ưu đi.
Cả buổi Đường Vô Ưu không nói tiếng nào, chỉ nhìn Đường Dạ Khê với vẻ tin tưởng và sùng bái, đôi mắt sáng như đầy sao.
Cảm giác được bảo vệ thật tuyệt!
Chị cậu thật ngầu!
Khí tràng hai mét tám!
Chị gái cậu là anh hùng của cậu!
Cậu yêu chị mình chết đi được!
Những lời tàn nhẫn mà Đường Dạ Khê nói khi rời đi khiến cho chân của ông cụ Quách mềm nhũn một lúc.
Phải mất mấy phút sau, ông ta mới hòa hoãn lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, phát hiện quần áo sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng khí thế và sức ép trên người cô có thể so sánh với Tống.
Thậm chí, vì quá hiểu Tống Tu Trị nên ông ta còn dám thương lượng cùng Tống Tu Trị.
Nhưng đối mặt với Đường Dạ Khê, ông ta có cảm giác sợ hãi của một kẻ yếu đuối đối mặt với thiên địch.
Có lẽ...!đó là nỗi sợ hãi của con người về những điều chưa biết.
Thuộc hạ của ông ta chỉ có thể tìm ra lai lịch của người đứng sau Văn phòng Quảng Hạ, nhưng không thể tìm ra gia cảnh của người đó.
Càng là nhà hào phú hàng đầu thì càng chú trọng đối với việc bảo vệ quyền riêng tư.
Càng ít tìm được thông tin về đối phương thì ông ta càng sợ hãi.
Ông ta hiểu sâu sắc rằng Đường Dạ Khê nhất định là người mà ông ta không thể trêu vào.
Ông ta phải ràng buộc cháu trai cháu gái mình để nhà họ Quách bọn họ thực sự thoát khỏi thảm họa này..