Cô khách sáo như vậy khiến trong lòng Ôn Huyền Dương cảm thấy hơi bối rối, hiền hòa nói: “Anh em trong nhà cả, không cần khách sáo vậy đâu.
Về sau nơi này chính là nhà của em, em là chủ nhân của nơi này, đợi sau khi em quen rồi thì em muốn đi đâu cũng được hết.”
Đường Dạ Khê mỉm cười hơi gật đầu mà không nói gì.
Ôn Huyền Dương đưa Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê tới cửa phòng cho khách.
Cố Thời Mộ đón lấy Đường Tiểu Thứ từ trong tay Cố Vãn Phong, Đường Dạ Khê bế Đường Tiểu Thứ từ tay Cố Kinh Lôi.
Hai tên nhóc mười mấy cân, mấy vệ sĩ đêm nay đã thay phiên nhau bế hai đứa, qua tay vài lần mà hai cậu nhóc kia lại ngủ rất say, không tỉnh giấc lần nào cả.
Cố Thời Mộ hôn nhẹ con trai lớn trong lòng mình, không nhịn được mỉm cười với Đường Dạ Khê: “Trước kia nghe người ta nói, trẻ con ngủ say đến mức sét đánh ngang tai cũng không tỉnh, bị người ta bế đi cũng không biết.
Cứ tưởng là nói quá lên thế thôi, đêm nay mới biết được thì ra là thật.”
“Ừ.” Đường Dạ Khê cười mỉm nói: “Có điều trẻ con nhạy cảm lắm, bên cạnh có hơi người quen thuộc thì chúng nó mới có thể yên tâm ngủ say.
Nếu không có ai thì bọn chúng rất dễ tỉnh giấc.”
“Thì ra là thế.” Cố Thời Mộ cúi đầu nhìn Đường Tiểu Sơ trong vòng tay mình, không nhịn được lại hôn cậu bé: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ sau này nhất định sẽ trông bọn nhỏ thật tốt, đỡ cho lúc chúng nó ngủ lại bị người ta âm thầm bế đi, hóa ra không cần lo lắng à?”
Ánh mắt Ôn Huyền Dương đầy vẻ phức tạp nhìn vào anh.
Cậu chủ nhà họ Cố giờ phút này và người vừa ở trong phòng khách giơ tay chỉ huy giang sơn với khí thế độc đoán bùng nổ hoàn toàn khác hẳn nhau.
Anh cúi mắt nhìn Đường Tiểu Sơ trong lòng, trong mắt tràn đầy sự yêu thương che chở, ánh lên sự dịu dàng như nước.
Ôn Huyền Dương không khỏi có chút kinh ngạc.
Anh ấy vẫn luôn tưởng rằng, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ ở bên nhau là do nguyên nhân thân thế của Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Cố Thời Mộ chăm sóc hai cậu bé là vì không muốn giọt máu nhà họ Cố bị lưu lạc ở bên ngoài, là anh đang làm hết trách nhiệm của mình.
Nhưng mà giờ phút này nhìn thấy ánh mắt của Cố Thời Mộ nhìn Đường Tiểu Sơ, anh ấy phát hiện bản thân mình đã sai rồi.
Tình cảm Cố Thời Mộ đối với Đường Tiểu Sơ không chỉ đơn giản chỉ là trách nhiệm mà nó còn có tình cảm thật lòng.
Đường Dạ Khê nghĩ tới chuyện nửa đêm hôm ấy, Hình Bội Trân muốn lén lút đưa Tiểu Thứ đi, nhẹ giọng nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút mới được.”
Cố Thời Mộ nhìn Đường Tiểu Sơ đang ngủ trong lòng mình, càng nhìn càng khiến người ta yêu thích, gật đầu nói: “Em nói đúng lắm, con trai tôi dễ thương như vậy, nhất định là có rất nhiều người muốn trộm đi.”
Đường Dạ Khê: "..."
Cái gì mà con trai của anh chứ?
Kia rõ ràng là con trai của cô cơ mà?
Tính cách của cậu chủ nhà họ Cố này thật sự rất là… sáng nắng chiều mưa.
Vừa mới lạnh lùng, trong chốc lát đã trêu chọc người khác, có thể chuyển đổi liên tục bất cứ lúc nào...!
Cô lắc đầu lười tranh luận với anh, bế Đường Tiểu Thứ nhìn về phía Ôn Huyền Dương vẫn đang đứng ở trước cửa: “Tổng giám đốc Ôn, bên này của tôi không có việc gì nữa rồi, anh đi làm việc của anh đi.”
Thái độ vừa khách sáo lại xa cách này của cô khiến cho trái tim Ôn Huyền Dương khó chịu giống như có trăm móng vuốt đang cào cấu trái tim vậy.
“Khê Khê, anh đã nói rồi mà, chúng ta là anh em trong nhà, đừng khách sáo như vậy.” Anh ấy không nhịn được nói: “Sau này đừng gọi anh là tổng giám đốc Ôn nữa, cứ gọi là anh cả.
Anh rất vui mừng khi có thể tìm được em.”
Đường Dạ Khê mỉm cười, nghe lời anh ấy nói: “Anh cả.”
Chỉ là gọi một tiếng anh cả mà thôi, hỏi người chỉ đường ở ven đường hoặc là nhờ xin giúp đỡ, cô cũng có thể gọi người qua đường là anh là chị, không có gì khó khăn cả.
Đường Dạ Khê gọi rồi, trong lòng Ôn Huyền Dương lại càng ngứa ngáy.
Anh ấy đâu có ngốc.
Anh ấy nghe ra được một tiếng gọi anh cả này của Đường Dạ Khê không mang theo một chút tình cảm nào cả, một chút thành ý cũng không có.
Anh ấy hơi cảm thấy mất mát, suy nghĩ một hồi lại cảm thấy bản thân thật quái dị.
Anh ấy chưa từng cho Đường Dạ Khê có được tình cảm của người anh trai, dựa vào đâu mà anh ấy yêu cầu Đường Dạ Khê coi anh ấy là anh cả từ trong nội tâm cơ chứ?
Đây không phải là tiêu chuẩn kép hay sao?
Anh ấy âm thầm tự chế giễu mình một tiếng, mỉm cười với Đường Dạ Khê: “Thời gian không còn sớm nữa, em và em rể nghỉ ngơi sớm một chút đi, mai chúng ta lại gặp.”
Em… rể?
Đường Dạ Khê theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ đang cúi đầu nhìn con trai cưng trong vòng tay mình, dường như không nghe thấy.
Cô nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười với Ôn Huyền Dương: “Anh cũng vậy, chúc ngủ ngon.”
Lúc cô không cười trông rất xinh đẹp lạnh lùng, giống như con người của cô rất khó gần.
Lúc mà cô cười lên lại như băng tuyết tan chảy, ấm áp rạng rỡ, đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải lóa mắt.
Ôn Huyền Dương tự nhận mình đã gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp, đã rất hiếm khi rung động vì nhan sắc, nhưng vẫn bị lóa mắt bởi nụ cười của Đường Dạ Khê.
Trong giây phút này, trong đầu anh ấy chỉ có một ý nghĩ: Cô em gái này của mình thật sự rất xinh đẹp.
Không những xinh đẹp mà còn rất tốt tính, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, khí chất thanh cao, phong thái thong dong, có đầu óc lại can đảm, nghe nói thân thủ cũng tốt.
Chẳng trách có thể làm hài lòng được cậu chủ nhà họ Cố mà trước giờ anh ấy chỉ nghe nói trong truyền thuyết.
Cả một đêm ở chung cùng nhau đã khiến cho cảm tình của cậu cả Ôn Huyền Dương nhà họ Ôn đối với Đường Dạ Khê tăng lên vùn vụt như tên lửa.
Anh ấy dùng sự quan tâm từ tận đáy lòng ra dặn dò Đường Dạ Khê vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Đường Dạ Khê cũng đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của anh ấy, lúc nhìn theo bóng dáng anh ấy rời đi, nụ cười trên mặt cô rõ ràng đã tươi hơn rất nhiều.
Thêm nhiều người thân thật lòng thích cô, yêu thương cô, đương nhiên khiến cho tâm trạng của cô vui sướng hơn nhiều so với việc có thêm vài kẻ thù.
Nhìn thấy bóng dáng Ôn Huyền Dương biến mất ở góc hành lang, cô bế Đường Tiểu Thứ quay về phòng.
Hai cậu con trai ngủ vừa ngoan vừa say, Đường Dạ Khê không đành lòng gọi hai đứa dậy tắm rửa, quyết định cứ để vậy cả đêm, sáng sớm hôm sau lại tắm cho hai cậu bé.
Cô tìm được áo tắm, muốn đi vào phòng tắm rửa, nghĩ tới Cố Thời Mộ lại ngoảnh đầu nhìn anh: “Anh…”
Cố Thời Mộ đang ghé bên giường nhìn con trai, ngẩng đầu lên nhìn cô, thoáng nhìn áo tắm trong tay cô, hiểu ý nói: “Tôi sang phòng bên tắm.”
“Được.” Đường Dạ Khê mỉm cười: “Chúc ngủ ngon.”
Cố Thời Mộ: "Ngủ ngon."
Đường Dạ Khê xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa lại bắt đầu tắm rửa.
Nửa tiếng sau, cô sấy khô tóc, cởi áo tắm mặc đồ ngủ đi từ trong phòng tắm ra, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Cố Thời Mộ mặc áo tắm nằm bên cạnh hai cậu con trai.
Đường Dạ Khê: "...?"
Khuỷu tay Cố Thời Mộ chống lên giường, nghiêng người nửa nằm trên giường, mặt nhìn về hai cậu bé: “Tôi sợ em tắm lâu quá, bên cạnh Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không có ai chúng nó sẽ sợ hãi.”
“Ồ…” Đường Dạ Khê đi tới bên giường: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Cố Thời Mộ nói: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng là con trai tôi, chăm sóc bọn chúng cũng là chuyện tôi nên làm, em không cần phải nói cảm ơn đâu.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Đường Dạ Khê gật đầu đáp lời, nhìn Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, cất giọng hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
Đường Dạ Khê: "..."
Ủa anh, làm gì còn chuyện gì nữa?
Đã sắp ba giờ sáng đến nơi rồi, lẽ nào anh không nên quay về phòng mình đi ngủ hay sao?
Cô bước lên trước vài bước nhìn Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, thấp giọng nói: “Tôi trông bọn nhỏ là được rồi, anh đi ngủ đi.”
“Tiểu Thứ nắm tay tôi.” Cố Thời Mộ cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Đường Dạ Khê nhìn theo ánh mắt của anh.
Quả nhiên bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tiểu Thứ đang nắm lấy bàn tay to của Cố Thời Mộ, lồng ngực nhỏ của cậu bé theo nhịp thở của cậu mà lên xuống, ngủ say ngon lành.
“Không sao.” Đường Dạ Khê cười nói: “Anh cứ rút tay ra là được, nó sẽ không dậy đâu.”.