Nhạc Yên Nhi ở bệnh viện năm ngày.
Đến khi kiểm tra xác định không còn bất cứ vấn đề gì nữa, cả lớp thạch cao mỏng ở cánh tay cũng được tháo ra thì Dạ Đình Sâm mới thả lỏng.
Chiều ngày thứ năm, hắn bèn ân chuẩn cho cô về nhà.
Đã lâu không về biệt thự Hoàng Đình, Nhạc Yên Nhi cảm thấy như cách tận mấy đời rồi vậy.
Lần trước khi cô rời khỏi nơi này, hai người như nước với lửa.
Lần này trở về thì họ đã thẳng thắn bày tỏ lòng mình, quyết định nắm tay bầu bạn cả đời.
Tuy mợ Trần và mợ Trương không biết tường tận chuyện đã xảy ra, thế nhưng nhìn hai người ngọt ngào ân ái thì cũng mừng như mở cờ trong bụng.
Cả hai vui vẻ làm cho Nhạc Yên Nhi một bàn đồ ăn đầy ắp.
Quản gia Thẩm lại càng cười tươi roi rói.
Ông thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng thì đôi vợ chồng trẻ này cũng đến ngày thái lai rồi.
Nhạc Yên Nhi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thì hơi xấu hổ.
Cơm nước xong xuôi, cô không dám ở trong phòng khách nữa, chỉ vội vã nói về phòng xem kịch bản rồi định chạy lên phòng tầng hai.
Nhạc Yên Nhi vừa bước chân lên tầng thì đã có một đôi tay vươn ra bế bổng cô lên.
Cô sợ tới mức tí nữa thì bước hụt, may mà có một thân thể ấm áp mau chóng tiến lên đỡ lấy.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ như tiếng violon của Dạ Đình Sâm vang lên ngay bên tai cô:
- Về phòng à? Về phòng nào? Nhạc Yên Nhi run cả người, tí nữa thì cắn vào lưỡi.
- Về… về phòng tôi chứ phòng nào… Dạ Đình Sâm cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cảm giác nhồn nhột khiến cả người cô run lên.
- Vợ chồng mới cưới mà chia phòng ngủ sao? Trái tim của Nhạc Yên Nhi hẫng mất một nhịp.
Dạ Đình Sâm nói cũng không sai, bây giờ bọn họ đã tỏ lòng với nhau, cô đã là “bà Dạ”
thực sự rồi.
Thế thì chẳng phải bọn họ là vợ chồng mới cưới chân chính hay sao? Thật hay giả chỉ nằm ở tấm lòng mà thôi.
Nhưng mà nếu cô và Dạ Đình Sâm ngủ cùng phòng thật, thì mấy chuyện sinh hoạt vợ chồng kia… Hai má Nhạc Yên Nhi đỏ ửng lên.
- Vết thương của tôi còn chưa khỏi, bao giờ khỏi hẳn rồi tính sau! Nhạc Yên Nhi để lại một câu như thế rồi chạy vội về phòng, không quay đầu lại, chẳng dám nhìn vẻ mặt của Dạ Đình Sâm nữa.
Dạ Đình Sâm không đuổi theo mà đứng đó trông theo cô chạy đi với ánh nhìn chiều chuộng, và khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trêu đùa.
Nhạc Yên Nhi về phòng thì thả mình xuống giường rồi cầm gối lên che mặt, sau đó cô không nhịn được mà hét ầm lên.
Cô trở thành vợ người ta thật rồi! … Trở về chiếc giường mà mình đã ngủ quen, Nhạc Yên Nhi đánh một giấc ngon lành nhất trong suốt cả một thời gian dài.
Nắng sáng sớm rọi qua cửa sổ đậu lên mặt cô, kéo cô từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Nhạc Yên Nhi híp mắt dụi khẽ lên gối như một con mèo nhỏ.
Cô cũng không định dậy, chỉ lật người đổi một tư thế khác để ngủ tiếp thôi.
Bây giờ vai diễn của cô đã sắp hết quay xong hết các cảnh rồi.
Lần trước khi đến thăm cô, đạo diễn Lộ nói mấy ngày tới không sắp xếp cảnh diễn cho cô, để cô nghỉ ngơi cho tốt, bao giờ cô khỏe lại rồi đi quay cảnh cuối sau.
Cho nên hôm nay cô có thể ngủ thỏa thích rồi! Nhưng mà cô vừa mới trở mình thì đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Giường cô vốn rất rộng, thế mà cô mới quay người được một nửa thì đã đụng trúng một bức tường mềm.
Nhạc Yên Nhi đang ngái ngủ còn tưởng là mình đang nằm mơ.
Cô nghi hoặc mở to mắt ra, thì thấy một đôi mắt phượng đen huyền sâu thẳm, và ánh mắt thâm thúy kia đang nhìn cô đăm đăm.
Sau đó, cô trợn tròn đôi mắt hạnh, cơn buồn ngủ biến mất sạch veo.
- Dạ Đình Sâm! Sao anh lại ở trên giường tôi! Nhạc Yên Nhi giật bắn lên nhảy ra xa như một con thỏ nhỏ, suýt nữa thì rớt khỏi giường.
Dạ Đình Sâm bị động tác của cô làm cho buồn cười.
Hắn nhếch miệng, vươn tay ra, kéo cô gái đang trốn như thú non kia vào lòng mình.
- Núi không tìm tôi thì tôi phải lên núi thôi.
Dạ Đình Sâm nói.
Nhạc Yên Nhi không muốn ngủ cùng hắn thì hắn đành chủ động sang ngủ với Nhạc Yên Nhi vậy.
Hơn nữa, tôi không có thói quen vừa mới lấy vợ mà đã ngủ riêng phòng.
Tôi… tôi còn chưa khỏe hẳn đâu, tôi phải nghỉ ngơi tử tế!
Nhạc Yên Nhi vớ bừa lấy một lý do.
Thực ra trước khi xuất viện cô đã kiểm tra chi tiết tổng thể rồi, không còn bất cứ vấn đề gì nữa.
Phải thế thì Dạ Đình Sâm mới đồng ý để cho cô xuất viện chứ.
Trong đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm ánh lên một tia sáng nguy hiểm, sau đó hắn cố ý làm bộ thất vọng, rũ mắt xuống, giọng buồn thiu:
- Chúng ta chia xa lâu như thế, cô không thèm để ý xem tôi bị thương ở đâu à? Nghe Dạ Đình Sâm nói xong, Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra hắn cũng mới vừa bị thương cách đây không lâu, mà còn giấu diếm cô nữa.
Chắc chắn là bị thương không nhẹ nhàng gì.
Từ ngày gặp lại tới nay Dạ Đình Sâm chẳng biểu lộ chút gì không tiện, thậm chí còn chăm sóc cô cực kì chu đáo, làm cho cô quên béng mất rằng hắn cũng là một người bị thương nặng mới khỏi mà thôi.
Nhạc Yên Nhi hơi áy náy.
Cô thấy mình quan tâm đến Dạ Đình Sâm ít quá, thế là không giãy khỏi vòng tay của hắn nữa.
Thậm chí cô còn chủ động nhoài đến trước mặt Dạ Đình Sâm, dùng hai bàn tay nhỏ nâng hai bên má hắn rồi nhìn kĩ một hồi, sau đó sờ hết một lượt từ đầu đến chân hắn rồi hỏi đầy lo lắng:
- Rốt cuộc thì anh bị thương ở đâu? Có phải ở đầu không? Bị đụng vào đâu hả? Hay là xương sườn? Xương cổ? Chân thì sao? Đã khỏi chưa? Có để lại di chứng gì không đấy? Có còn đau không vậy? Nhạc Yên Nhi sờ mãi không ra cái gì thì bắt đầu thô lỗ vạch áo ngủ của Dạ Đình Sâm ra, muốn xem trên người hắn có vết thương nào hay không.
Vốn dĩ Dạ Đình Sâm nhắc tới chuyện này chỉ để Nhạc Yên Nhi đừng né khỏi vòng tay hắn nữa mà thôi, ai ngờ cô lại ân cần đến thế, không những không tránh không né mà còn chủ động vạch áo hắn ra nữa chứ.
Vấn đề là, hắn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường đấy nhé.
Cô dùng đôi tay nhỏ mềm mại như không xương sờ soạng mãi thế, làm cho lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Rõ ràng Nhạc Yên Nhi sờ chẳng có kĩ thuật gì, mà cô cũng không cố ý quyến rũ hắn mà chỉ cau mày nhìn hắn đầy lo lắng mà thôi.
Ấy thế mà đã khiến cho bụng hắn bùng lên một luồng lửa nóng.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm chỉ nhìn mình chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng, thì trong lòng nảy ra bao nhiêu là suy đoán không hay, tự tưởng tượng ra trong sự im lặng của hắn là sự khó xử không thể mở lời ra được.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhanh trí nghĩ tới một việc, cô dè dặt hỏi:
- Chẳng lẽ anh bị thương ở chỗ ấy ấy? Bà xã có sức tưởng tượng quá phong phú, cõi lòng ngứa ngáy của Dạ Đình Sâm xìu hẳn xuống luôn.
Nghe thấy suy đoán của cô, sắc mặt Dạ Đình Sâm sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì nghĩ là mình đoán trúng phóc rồi, đáy lòng cô thót một cái, cảm thấy Dạ Đình Sâm thật là đáng thương quá đi thôi.
Cô nói với giọng vừa thấu hiểu vừa thương cảm:
- Yên tâm đi Dạ Đình Sâm, dù chỗ ấy ấy của anh có bị thương thì tôi cũng không kì thị anh đâu.
Dạ Đình Sâm dở khóc dở cười.
Đoạn, hắn nheo mắt đầy nguy hiểm rồi nhìn bà xã nhỏ của mình:
- Có phải cô lo tôi bị thương chỗ nào đó, làm ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau của cô không? Hở…? Là “hạnh phúc”
hay là “sướng phúc”
? Là “nửa đời sau”
hay là “nửa người dưới”
thế? Chẳng phải Dạ Đình Sâm lớn lên ở nước E sao? Sao mà giỏi chơi chữ thế này?
Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần