Editor: LunaYang
Buổi sáng Tạ Nghiên chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy không ổn, sao hôm nay tổng tài nào đó vẫn còn nằm trên giường?
Tạ Nghiên liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức mới mua ở đầu giường, mới bảy giờ mà anh đã dậy.
Hôm qua Hoắc Duyên Niên quên kéo rèm cửa, bên ngoài nắng chói chang, vài chú chim sẻ xám nhỏ ngồi xổm trên cành, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng về phía cửa sổ.
Có thể ngửi thấy không khí trong lành bên ngoài qua cửa sổ, nên Tạ Nghiên chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Tạ Nghiên đứng dậy động tác cứng đờ. Anh nhấc tấm chăn bông lên và nhìn vào bên trong, bàn tay của vị tổng tài nào đó đang chạm vào mông anh.
"..."
Năm phút sau.
Hoắc tổng tài tỉnh dậy, bị vợ hợp pháp đá vào mông qua chăn bông một cách tỉnh táo.
"Chân đau, cứng quá." Sau khi đánh giá xong, Tạ Nghiên mặc đồ thể thao đi ra ngoài, để lại Hoắc tổng ở trên giường với vẻ mặt bối rối và tóc tai bù xù.
Hoắc Duyên Niên bị một cú đá đánh thức không thể giải thích được, ăn sáng xong mặt mày tái xanh chuẩn bị đi làm, vừa đi ra ngoài liền đụng phải Tạ Nghiên vừa tập thể dục về.
Tạ Nghiên mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, tóc bết vào trán, hai má ửng hồng, đôi môi hơi hé mở, khoé mắt ươn ướt.
Hoắc Duyên Niên nhìn chằm chằm mặt Tạ Nghiên thật lâu, cuối cùng nhìn vào hai chân mặc quần tây, kinh ngạc hỏi.
"Tôi nhớ cậu có quần đùi thể thao."
"Tôi không thích mặc chúng." Tạ Nghiên quấn khăn tắm trên cổ, lau mồ hôi. " Bữa sáng hôm nay ăn gì?"
"Bánh bao. "Hoắc Duyên Niên lại bắt đầu nhìn đến môi Tạ Nghiên, có thể nghĩ đến đôi môi hồng của cậu cắn vào làn da mỏng trong suốt như pha lê, vươn đầu lưỡi ra hút một ngụm canh...
bánh bao này thực chất là tiểu long bao loại bánh bao da mỏng nhân bên trong đầy thịt, khi hấp lên thì ở bên trong nhân như nước súp vậy, ăn nóng không cẩn thận sẽ bị phỏng:> bởi vậy ổng mới tưởng tượng cảnh đó đó
Hoắc Duyên Niên đè nén suy nghĩ của mình, anh ta suy nghĩ có hơi nguy hiểm.
"Biểu hiện của anh là như thế nào? Trông rất đói? Vẫn còn thời gian, anh có thể quay lại ăn một chút?" Tạ Nghiên không biết rằng ai đó đang YY bộ dáng ăn bánh bao của anh.
"Được." Hoắc Duyên Niên đồng ý mà không cần nghĩ ngợi gì.
Quên đi, đến muộn cũng không sao, anh ta là sếp nên không cần đi điểm danh.
Những người hầu đang thu dọn bộ đồ ăn mà Hoắc Duyên Niên đã sử dụng, hai người trong số họ thầm nói rằng hôm nay tiên sinh trông rất tức giận, bọn họ làm việc rất áp lực. Vừa nghe phu nhân đã trở về, đi theo còn có tiên sinh.
"..." May mà nhỏ giọng nói.
"Anh ăn đi, tôi đi tắm." Hai người vốn không còn là tình địch của nhau, hiện giờ ở chung rất tốt.
Anh bị ép buộc phải cưới cô. Tình cảm anh đã dành cho ai không phải cô. Anh đánh đập hành hạ cô và với người phụ nữ khác ân ái trước mặt vợ mình. Cô đau đớn, tủi nhục. M...
"Đợi đã!" Hoắc Duyên Niên nói mà không cần động não. Hắn chỉ muốn cùng Tạ Nghiên dùng bữa sáng, bây giờ người đi tắm thì hắn ăn làm gì. "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tạ Nghiên kéo đường viền cổ áo, quần áo dính vào người cảm thấy khó chịu.
"Vậy anh nói nhanh lên." Tạ Nghiên ngồi đối diện với Hoắc Duyên Niên uống mấy ngụm sữa đậu nành.
Sau khi quét qua sữa đậu nành, Hoắc Duyên Niên cảm thấy sữa bò vẫn thích hợp với Tạ Nghiên hơn. Nghĩ đến đây, Hoắc Duyên Niên nhíu mày bắt đầu nghi ngờ Tạ Nghiên đá vào không phải là mông anh ta,mà là não, những gì hôm nay anh ta nghĩ đến đều là lạ.
"Bộ Lệ Tình không phải là người đứng đắn, cậu không cần quan tâm đến anh ta." Hoắc Duyên Niên nhìn thấy đầu bếp bưng một lồng bánh bao nóng lên, lấy một cái vào đĩa của Tạ Nghiên.
Có đúng vậy không? Có ai đứng đắn dạy con vẹt về cái đẹp không?
"Này, phải không? Tôi nghĩ anh ta vừa đẹp trai lại có tiền. Anh ta là một ứng cử viên sáng giá để tôi vượt tường." Không nhìn thấy chút mong đợi trong mắt của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên dùng đũa chọc thẳng vào, trực tiếp tách bánh bao súp chảy ra một đĩa.
Anh ăn xong da và bánh bao, sau đó uống bát canh.
Hoắc Duyên Niên ngồi đối diện theo dõi toàn bộ quá trình, sững sờ.
"Nhân phẩm của hắn không tốt. Những người hắn quen chưa bao giờ quá một tháng, chỉ biết ăn nhậu, chơi bời. Cậu có thể nhìn thấy cổ phiếu của công ty họ giảm bao nhiêu ngày qua." "
" Nhìn tôi xem, si tình hơn anh ta, giàu có hơn anh ta, cao cấp hơn anh ta, và đẹp trai hơn anh ta. Làm sao cậu có thể tìm được một người không bằng chồng cũ của mình được. " Nhìn vào đồ trong đĩa của Tạ Nghiên lần thứ hai, không khỏi hỏi: "Tại sao cậu lại ăn bánh bao như thế này?"
"Vừa rồi tôi ăn cho vui, tôi không thường ăn thế này." Nói xong, Tạ Nghiên chỉ cho Hoắc Duyên Niên cách ăn bánh bao đúng cách.
Cầm bánh bao lên, sau đó cho toàn bộ vào miệng, nhai và nuốt.
Hoắc Duyên Niên nói không nên lời.
Đồ ăn trong cô nhi viện không quá tệ nhưng cũng không quá ngon, Tạ Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đó như bánh bao một lần, thậm chí hiếm khi nhìn thấy nó, anh ấy sợ bị những đứa trẻ thường nhìn mình giật lấy. Không ai có thể một ngụm liền nuốt hết, anh vẫn duy trì thói quen này cho đến tận bây giờ.
"Thấy là tin, nghe có thể là giả, Bộ tổng nhìn không tồi, còn muốn mời tài xế ăn tối." Tạ Nghiên cắn một cái, quần áo xộc xệch không chịu nổi, "Tôi đi tắm, có gì quay lại nói chuyện sau. "
Buổi sáng Hoắc Duyên Niên còn có một cuộc họp, chút nữa sẽ muộn, nên phải đi làm trước, trở về liền dạy dỗ tốt Tạ Nghiên..
Tài xế độc quyền của Tạ Nghiên, hôm nay bị Hoắc Duyên Niên gọi để chở hắn.
Đã không lái xe cho Hoắc tổng trong một thời gian, tài xế cảm thấy thân thiết khi gặp cảnh tắc đường.
"Nghe nói Bộ tổng mời anh đi ăn tối?" Tim tài xế run lên, chuyên nghiệp giữ vững tay lái.
"Hoắc tổng, ngài nghe ai nói?" Tài xế không muốn bị cho nghỉ việc.
Hoắc Duyên Niên không nói lời nào, người tài xế từ trong gương nhìn trộm đôi mắt sắc bén của Hoắc Duyên Niên, trong lòng run lên.
"Bộ... tổng...hắn có nhắc đến chuyện đó." Tài xế không dám nói với Hoắc tổng rằng anh ta đã giả mạo ngài vào thời điểm đó, Bộ tổng nghĩ rằng anh ta và phu nhân là một cặp.
Nói thế nào thì anh và Tạ Nghiên đều là chồng chồng hợp pháp, cho dù sau này không còn bên nhau, cũng không thể nhìn Tạ Nghiên rơi vào vòng tay của tên này.
Hoắc thị, Thư ký Tiểu Lý cuối cùng cũng đợi được Hoắc tổng đến muộn của họ.
"Hẹn Bộ Lệ Tình đi ăn cơm cho tôi, sớm nhất có thể."
Lần đầu tiên Hoắc tổng đến muộn và ngỏ ý muốn mời Bộ tổng, Ông trùm công nghệ. Có vẻ như công ty đang có xu hướng mới. Tiểu Lý đã có thể tưởng tượng Hoắc tổng đang mở rộng kinh doanh của mình ra. Anh ấy nhất định phải giúp đỡ Hoắc tổng!
Tiểu Lý đầy tinh thần chiến đấu gọi điện thoại hẹn với Bộ tổng.
Buổi chiều, Tạ Nghiên ngồi trong phòng phơi nắng trộm đất dinh dưỡng của Hoắc Duyên Niên để trồng những bông hoa nhỏ mùa thu của mình.
"Phu nhân, tiên sinh nói buổi tối đã đặt bàn ở khách sạn Cách Lâm, muốn cùng ngài ăn tối." Người hầu chạy đến thông báo, động tác cầm xẻng của Tạ Nghiên run lên,vẫn không nên làm chuyện xấu.
Tạ Nghiên giả vờ bình tĩnh đáp lại.
"Còn lớp học piano thì sao?"
"Tiên sinh nói hôm nay sẽ không đi. Tiên sinh có thể dạy ngài bài học đó." Người hầu cảm thấy rằng nếu tiên sinh học piano, còn đưa vợ mình đi học. Đó chính là tình thú giữa vợ và chồng.
Có việc tốt đẹp như vậy? Tạ Nghiên đã lấy trộm đất dinh dưỡng để trồng tất cả những bông hoa của mình ở một nơi đủ ánh sáng. Ngoài ra, anh còn tìm ra phân bón hóa học, có thể sử dụng khi cây ra lá.
Tại một khu biệt thự, Bộ Lệ Tình rời nhà anh trai của mình, ngồi trên chiếc xe thể thao mới mua. Anh gạt đi lời bóng gió của người quản gia rằng anh sẽ không thể tìm thấy con ruột của anh trai mình.
Có một số người không nên sinh ra tâm tư không tốt, cháu trai mình bị mất tích nhưng quản gia rất có thể cũng tham gia vào.
"Trợ lý Vương giúp tôi kiểm tra quản gia của anh trai tôi, đặc biệt là anh ta đã ở đâu khi chuyện đó xảy ra."
"Vâng, Bộ tổng."
"Hoắc Duyên Niên của Hoắc thị khi hẹn tôi có ám chỉ gì không?
" Thư ký kia cũng không nói gì. Chỉ là nói Hoắc tổng muốn mời ngài dùng bữa. "
" Gần đây có phải có bao lì xì đặc biệt trên mạng không? Anh mua cho Anna một cái rồi nói tối nay tôi sẽ không ăn cùng cô ấy.
"Nhân tiện, để xem nào. Bé dễ thương mà tôi gặp lần trước ở chợ hoa và chim, làm việc ở đâu. "Nói chuyện với trợ lý xong, Bộ Lệ Tình quay đầu lái xe về phía Hoắc thị.
Hoắc Duyên Niên không phải là người tốt gì, đột nhiên mời anh ấy đi ăn tối, anh ấy sẽ không để mắt đến công ty của anh đi, dù sao, anh đi thăm anh ấy trước.
Ngay khi Bộ Lệ Tình đến Hoặc thị, Hoắc Duyên Niên đang thương thảo hợp đồng hợp tác mới với phó tổng, nhận được tin.
"Anh về trước đi."
Tuy rằng không biết tại sao vừa ngồi xuống hai phút liền đi trở về, nhưng phó tổng vẫn ngoan ngoãn trở về phòng làm việc.
Tiểu Lý thấy phó tổng đi ra nhanh như vậy liền lo lắng Hoắc tổng gọi điện thoại cho anh có chuyện gì, vừa bước vào phòng làm việc liền ngửi thấy mùi nước hoa mà Hoắc tổng thường dùng.
"Cái nào thích hợp với bộ quần áo của tôi hơn?" Hoắc Duyên Niên hỏi khi cửa phòng nghỉ mở ra, đứng trước gương, trên tay cầm một chiếc cà vạt sọc bạc sẫm và sọc đỏ tía.
Bộ đồ trên người anh cũng đã được thay bằng bộ mới nhất, dù là cổ tay hay giày đều là mới nhất.
"Màu bạc hợp với bộ đồ của ngài hơn." Tiểu Lý nghĩ hôm nay Hoắc tổng không bình thường, nhưng anh không có bằng chứng.
Trong khi Hoắc Duyên Niên đang luống cuống mặc quần áo, Bộ Lệ Tình đã vào thang máy. Hoắc Duyên Niên có một thang máy chuyên dụng, nhưng Bộ Lệ Tình không thể tự nhiên đi được, anh ấy đi vào một thang máy bình thường do nhân viên sử dụng.
Thang máy dừng ở tầng bảy, Bộ Lệ Tình hai mắt sáng lên, cô gái nhỏ bước vào khá xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, chính là loại anh thích.
"Đi tầng nào?" Bộ Lệ Tình hỏi với nụ cười mê hoặc con mồi của anh thường sử dụng.
Hàn Mạt Mạt đi giao tài liệu, đang bị chửi vì lấy nhầm tài liệu, đang cảm thấy khó chịu thì đột nhiên có người ân cần hơn nữa giọng nói lại hay, cô lập tức nhìn lên.
Người đàn ông này đẹp trai như A Hành! Nhìn kỹ lông mày cũng có một chút giống nó! Nghĩ đến việc bạn trai không thể cùng cô đi công tác nữa, Hàn Mạt Mạt không khỏi chạnh lòng trước một người lạ.
Bộ Lệ Tình nhìn tiểu mỹ nhân sắp khóc đến, liền đoán được nàng làm sai.
"Công việc không suôn sẻ?"
Hàn Mạt Mạt gật đầu.
"Có lẽ vì tôi mới đến đây, lại quen biết Hoắc phu nhân, nên họ..."
"Họ ghen tị với em, nhưng tiếc rằng hôm nay tôi không có thời gian. Ngày mai thì sao? Tôi mời em đi uống rượu và nói cho tôi biết. Điều mà em không hài lòng. Tôi hơn em vài tuổi, tôi có kinh nghiệm làm việc lâu hơn, có thể giúp em nảy ra ý tưởng. "Bộ Lệ Tình nháy mắt và đưa danh thiếp cho Hàn Mạt Mạt.
Hàn Mạt Mạt khi nhìn thấy chữ chủ tịch trên danh thiếp. Ngượng ngùng gật đầu.
"Ngày mai lúc : tôi sẽ đợi em ở dưới Hoắc thị, không gặp không về." Bộ Lệ Tình thấy niềm vui lướt qua trong mắt Hàn Mạt Mạt biết rằng mình đã thành công.
Này, thành công dễ dàng như vậy khá là nhàm chán. Không giống như bé dễ thương mà mình gặp ngày hôm đó. Nhìn trông mềm mại và có tính cách lạnh lùng. Khá là có hương vị. Không biết khi nào mới có thể gặp lại. Rồi anh ấy sẽ cho cậu biết anh ta và chồng cậu chênh lệch thế nào.