Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết

chương 4: ắt buộc cắm sừng ┐( ̄ヘ ̄)┌

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: LunaYang

Tạ Nghiên trằn trọc cả đêm, dù hai người cách nhau dưới lớp chăn bông nhưng tiếng thở của Hoắc Duyên vẫn luôn nghe thấy bên tai, hơn nữa tư thế ngủ không tốt, một khi lật người sẽ vô tình đụng phải Hoắc Duyên Niên. Trời gần sáng Tạ Nghiên mới ngủ thiếp đi.

Ở trong môi trường xa lạ, một người xa lạ, Tạ Nghiên lần này ngủ không ngon, trong giấc mơ trở lại cô nhi viện.

Đôi vợ chồng nở nụ cười thân thiện nắm tay đưa anh đến sân chơi và rạp chiếu phim mà anh chưa từng đến, mua cho anh nhiều quần áo mới, những bộ quần áo đó sẽ không làm da anh bị mẩn đỏ và ngứa ngáy, mặc rất thoải mái và ôm sát cơ thể.

Nhưng trong nháy mắt nụ cười của hai vợ chồng biến mất, mỗi lần nhìn anh đều lộ ra vẻ u ám, cuối cùng sau khi tỉnh lại từ chiếc giường lớn êm ái, trở về chiếc giường chật hẹp trong cô nhi viện.

"Cậu ta bị bỏ rơi!"

"Bị bỏ rơi!"

Những đứa trẻ ghen tị kéo quần áo mới tinh của anh ta, trái tim mới được chữa lành của anh ta một lần nữa bị xé nát.

"Đừng chạm vào tôi!" Tạ Nghiên đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen lặng yên.

Đồng tử của Tạ Nghiên khẽ run lên, trong mắt vẫn là sự kinh ngạc trong giấc mơ, hiện lên bóng dáng một người đàn ông, giọng nói của anh ngẩn ra: "Anh đang làm gì vậy?"

" Là cậu đang làm gì vậy?" Hoắc Duyên Niên nửa thân mình đè lên Tạ Nghiên, một tay luồn qua lỗ tai chống đỡ trên gối của anh, giọng điệu không có chút cắn rứt lương tâm.

Tạ Nghiên cảm giác được trên tay có động tác, cúi đầu nhìn xuống, tay đang nắm chặt góc áo ngủ của Hoắc Duyên Niên, nếu không phải chất lượng của bộ đồ ngủ tốt, sức mạnh này có thể xé rách quần áo.

"Xin lỗi, tôi gặp ác mộng." Tạ Nghiên buông tay, lòng bàn tay run quá.

Hoắc Duyên Niên không động đậy mà tiếp tục nhìn chằm chằm Tạ Nghiên trong tư thế này, đối với ánh sáng lông mi của anh tạo thành một hình bóng mỏng manh dưới đôi mắt đen láy.

Hoắc Duyên Niên thừa nhận rằng Tạ Nghiên có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng anh ta luôn không thích một người đàn ông yếu đuối như Tạ Nghiên, không hiểu sao lúc nãy lại sợ hãi trước một cơn ác mộng. Rõ ràng sợ chết khiếp nhưng vẫn mạnh miệng, khiến anh ta có một mong muốn bảo vệ anh.

"Khi tôi tỉnh lại, cậu đang khoác tay tôi. Tôi đẩy cánh tay cậu ra rồi đứng dậy, cậu đột nhiên nắm lấy quần áo của tôi." Hoắc Duyên Niên vừa giải thích vừa rời khỏi Tạ Nghiên, cáu kỉnh kéo dây áo cổ "Cậu tiếp tục ngủ đi. "

Tạ Nghiên trầm mặc, trong mơ thực tế hắn trải qua, anh không có tâm trạng để ý tới Hoắc Duyên Niên đột nhiên mềm lòng đối với mình, gật đầu trùm chăn lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lăn lộn của hai người vừa rồi khiến Tạ Nghiên từ bên giường đến giữa giường, một mảnh chăn phồng lên, nhịp thở của người bên trong hơi dao động, chăn bông của anh ta bị Tạ Nghiên bóp chặt đến bên giường và phân tán lộn xộn, cùng lúc đó, chân của Tạ Nghiên nằm chính xác trên chăn bông của anh ta.

Vào lúc này, Hoắc Duyên Niên rốt cuộc cảm thấy không còn sống một mình trong căn nhà này nữa, một người sống động khác đã ở bên cạnh anh ta. Và người này là vợ trên danh nghĩa của anh ta.

Tạ Nghiên lại trằn trọc sau giấc ngủ, trời đã rạng đông, cuộn mình dưới chăn bông nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài thở ra một hơi.

"Tôi sẽ gặp ác mộng khi áp lực cao. Tôi phải tìm một chút thú vị để xem Cánh đồng Asura vào ban đêm." Tạ Nghiên tự lẩm bẩm.

Nguyên chủ là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, thường xuyên bận rộn nửa tháng mới nghỉ, vì đã kết hôn, nửa tháng tới nhất định sẽ rảnh rỗi, Tạ Nghiên không vội làm việc, trước tiên đứng dậy đi mua một ít quần áo mới rồi ăn cơm, lẩu có gì mà không giải quyết được, nếu có thịt nướng nữa càng tốt.

Sau khi rửa mặt xong, Tạ Nghiên từ chối người lái xe ở nhà, tìm một chiếc xe trong ga ra có vẻ điệu thấp nhất và lái đi.

Người lái xe sẽ chỉ làm cho anh cảm thấy xa lạ với thế giới, luôn tìm cơ hội làm quen, nếu không một ngày nào đó Hoắc Duyên Niên vội vàng đuổi anh ra khỏi khu biệt thự này thì sẽ tìm đúng hướng rời khỏi khu biệt thự.

Theo hướng dẫn, Tạ Nghiên lái xe đến trung tâm thành phố, không quan tâm đến nhà của Hoắc Duyên Niên, khu vực này rất yên tĩnh, Tạ Nghiên chỉ lái xe đến thành phố trong mười phút, hóa ra tên phản diện này quả nhiên rất giàu có.

Tạ Nghiên có thẻ của nguyên chủ đi mua mấy bộ quần áo thời trang, một mình đến quán lẩu ăn rồi đi xem phim, một mình cũng quen rồi, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Trong lúc chờ người phục vụ dọn món ăn, Tạ Nghiên dùng điện thoại di động lướt qua tin tức thời sự, trang hình ảnh được một chút, trên màn hình hiện lên ba chữ Hoắc Duyên Niên.

Tạ Nghiên thở dài và trả lời điện thoại.

"Ở đâu."

Chỉ trong hai chữ, Tạ Nghiên đã nghe thấy Hoắc Duyên Niên đang khó chịu, vì vậy thành thật trả lời ở nhà hàng lẩu, vì sợ hắn cau mày.

Hoắc Duyên Niên cúp máy mà không tiếp tục nói chuyện, Tạ Nghiên ngẩn ra, Hoắc Duyên Niên gọi đặc biệt hỏi anh đang ở đâu. Chuyện gì vậy.

Thật kỳ lạ là người phục vụ đã chuẩn bị xong các món ăn, Tạ Nghiên lại để Hoắc Duyên Niên ở sau đâu và chuẩn bị cho nồi lẩu.

Kinh doanh nhà hàng lẩu rất tốt, Tạ Nghiên may mắn còn có chỗ ngồi, lúc này đã có người gọi, Tạ Nghiên ăn lẩu một mình, thu hút sự chú ý của khách xung quanh. Hầu hết mọi bàn đều nhìn mặt anh một cái.

"Anh Tạ Nghiên! Thực sự là anh!"

Tạ Nghiên nhìn cô đầy nghi ngờ. Cô gái trông giống hệt người trên điện thoại di động của anh, mặc một chiếc váy trắng và áo khoác nam. Cô gái mỉm cười nhìn anh trên tay đang ôm một người đàn ông với vẻ ngoài lãnh đạm đề phòng đứng trước mặt anh.

Nếu đoán không lầm thì đây là nữ chính Hàn Mạt Mạt, còn người đang giữ là Khương Hành, nam chính sẽ giết chết anh và Hoắc Duyên Niên trong tương lai.

Theo dòng thời gian ban đầu, nam chính đáng lẽ phải được người cha giàu có của anh ta nhận về, nhưng Tạ Nghiên nhìn trang phục của Khương Hành, vì là nam chính trong sách tự nhiên là một giá treo quần áo, anh ta mặc mọi thứ như một người mẫu nam.

Tuy nhiên, bộ đồ mà Khương Hành mặc hiện tại lại thuộc về mẫu mà Tạ Nghiên vừa nhìn thấy trong trung tâm thương mại, mặc dù giá không hề rẻ, nhưng nó chỉ thuộc loại có thể mua được của tầng lớp lao động. Cho nên người cha giàu có của Khương Hành không tốt như trong sách đã nói sao?

Tạ Nghiên thầm đoán trong lòng, trên mặt nở nụ cười ôn nhu đối mặt với nữ chính cùng nam chính.

"Anh Tạ Nghiên, anh không phải không thích ăn lẩu à? Anh đi cùng Hoắc tổng sao?" Khi Hàn Mạt Mạt nhắc tới Hoắc Duyên Niên, thân thể cô dán gần Khương Hành hơn, giống như là sợ hãi muốn tìm cảm giác an toàn.

Tạ Nghiên đã sống trong cô nhi viện kể từ khi có thể nhớ, đã nhìn thấy tất cả các loại cảm xúc của người đời nóng lạnh, chính xác hơn là nhìn thấy mọi người. Những lời này của Hàn Mạt Mạt cho thấy cô ấy hiểu bản thân mình, anh không thích ăn lẩu, một ý khác cho thấy cô ta biết Hoắc Duyên Niên thích ăn lẩu, cho nên mới nói rằng ở cùng với Hoắc Duyên Niên.

Nếu như Hàn Mạt Mạt thật sự sợ hãi Hoắc Duyên Niên như lần đầu nói chuyện trong điện thoại, tại sao lúc này lại chủ động nhắc tới, không nên vội vàng chào hỏi rồi bắt nam chính ngồi xuống sao?

Mệt đến nỗi mặc bản thân xuyên tới thế giới cẩu huyết, nhưng lúc này Tạ Nghiên lại lén lút vui sướng, tính cách của nữ chính như vậy sẽ ăn được nhiều dưa bở.

"Anh vừa gọi món. Duyên Niên đột nhiên có chuyện phải quay lại công ty." Tạ Nghiên bực bội nhìn Hàn Mạt Mạt, khinh bỉ bản thân thích ứng với Hoắc Duyên Niên nhanh như vậy.

"Hả? Anh Tạ Nghiên, anh ăn lẩu một mình rất cô đơn đi. Em và Khương Hành tham gia cùng anh thì sao?" Hàn Mạt Mạt chớp mắt nhìn bạn trai và lắc cánh tay anh ta một cách quyến rũ. " A Hành, hãy ăn cùng anh Tạ Nghiên đi, được không ~ "

Khương Hành quét mắt nhìn Tạ Nghiên, ngoại trừ người bên kia cao hơn Mạt Mạt một chút, so với hắn chỉ là gà yếu. Đối với Mạt Mạt, Tạ Nghiên chỉ là anh trai bên cạnh nhà. Hơn nữa bọn họ đều đã kết hôn, vì vậy họ không nên có bất kỳ suy nghĩ nào khác về Mạt Mạt.

"Được rồi, nghe Mạt Mạt." Khương Hành vuốt xuống chiếc mũi cong vênh xinh xắn của Hàn Mạt Mạt.

Người phục vụ thêm bát đũa, ba người ngồi vào một bàn, Khương Hành và Hàn Mạt Mạt quả thật rất hợp nhau, lúc nào cũng thể hiện tình cảm. Tạ Nghiên nhìn con bò béo, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, hơi nhếch khóe miệng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Khương Hành bí mật quan sát Tạ Nghiên hồi lâu, thấy đối phương thật sự xem Mạt Mạt như em gái, không có một tia ghen ghét hay đố kỵ, trong lòng hoàn toàn yên tâm, cũng không còn cố ý biểu hiện thân mật nữa.

"Anh Tạ Nghiên, anh định làm gì sau bữa tối? Nếu không có gì, anh cũng có thể xem phim cùng với tụi em. Sau khi xem xong, ghé qua nhà anh ăn tối." Hàn Mạt Mạt hài lòng nhìn Khương Hành gắp món tôm noãn mà cô ta thích.

Khương Hành cau mày, khi mới bắt đầu công ty ngày nào cũng phải tăng ca, hiếm khi ở bên Mạt Mạt một ngày, rõ ràng Khương Hành không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của mình.

Tuy nhiên, Tạ Nghiên, người đang muốn ăn dưa để tham gia cuộc vui, thấy Khương Hành không muốn, giả vờ như không biết gì, vui vẻ đồng ý.

Hai người ở đó hẹn hò nhiều hơn là đi ăn, Tạ Nghiên lợi dụng bọn họ không để tâm vào nồi lẩu nữa, gắp các món yêu thích, một lúc sau mới ăn.

Nhịp điệu ăn uống của Tạ Nghiên chậm lại, lấy kem miễn phí do cửa hàng cung cấp, và ăn hết muỗng này đến muỗng khác. Tạ Nghiên thích đàn ông, không nhìn Hàn Mạt Mạt, mà nhìn Khương Hành.

Giữa Khương Hành và Hoắc Duyên Niên có điểm giống nhau, đặc biệt là ánh mắt cảnh giác của Khương Hành thoạt nhìn giống hệt Hoắc Duyên Niên, nhưng Hoắc Duyên Niên còn tàn nhẫn hơn, khiến Tạ Nghiên cảm thấy Hoắc Duyên Niên sẽ bóp cổ mình trong giây tiếp theo.

Khương Hành vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, nếu đứng cùng với Hoắc Duyên Niên nhìn có chút non nớt, từ khí chất của hai người, liền biết rằng Khương Hành hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoắc Duyên Niên. Tạ Nghiên đối chiếu hai người trong lòng, vô thức nhìn chằm chằm mặt Khương Hành.

Nam chính cũng rất đẹp trai, đôi mắt hơi dài, khi không cười sẽ cảm thấy phiền muộn, khi Khương Hành cười với Hàn Mạt Mạt, trên má có một lúm đồng tiền nông, không thể giải thích được. hờ hững, những người nhìn thấy anh ta cười đều có một cảm giác cưng chiều độc nhất vô nhị.

Tạ Nghiên cho rằng anh vẫn thích một anh chàng đẹp trai như Khương Hành, có thể mặn và ngọt.

"Anh Tạ Nghiên, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào a Hành vậy?" Hàn Mạt Mạt cảm thấy hôm nay Tạ Nghiên hơi kỳ lạ, anh thường nhìn cô dịu dàng, rót nước và đưa khăn giấy cho cô mà không chút lưu tình. Hôm nay không nhìn mình nhiều, vẫn nhìn chằm chằm vào A Hành.

Nghe thấy lời nói của Hàn Mạt Mạt, Tạ Nghiên lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng Khương Hành vẫn bắt gặp.

Tạ Nghiên đã kết hôn với một người đàn ông, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào anh ta, Khương Hành cảnh giác liếc nhìn Tạ Nghiên, người này sẽ không thích anh ta đó chứ? Tuy nhiên, nếu như vợ của Hoắc Duyên Niên đối với mình khăng khăng một mực, vậy hận thù bắt nạt Mạt Mạt của Hoắc Duyên Niên có thể báo?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio