Editor: LunaYang
Két sắt lớn cuối cùng cũng được Hoắc Duyên Niên cất vào phòng đàn piano, vì Tạ Nghiên đã học xong nên căn phòng đã bị bỏ trống, tốt nhất là nên giấu kín không để ai nhin thấy.
Tạ Nghiên thấy Hoắc Duyên Niên quyết định không cho anh chơi đàn vì muốn giảng hòa với mình, đương nhiên tiền đề là người nào đó ngủ phải đeo bịt mắt màu hồng cho anh xem.
Hôm nay Hoắc Đàm sẽ trở về trang viên ở nước ngoài của mình, Tạ Nghiên từ lâu đã muốn đi cùng Hoắc Duyên Niên đến công ty, nhưng sáng sớm đã nhận được điện thoại của Hoắc Đàm, sẽ đến Hoắc thị trước khi rời đi. Tạ Nghiên bây giờ đã hoàn toàn nằm yên. Đi cái gì mà đi, là giường không đủ mềm hay dì nấu ăn không ngon.
Hoắc Duyên Niên không muốn Tạ Nghiên gặp Hoắc Đàm, hôn anh một cái, yên tâm đi ra ngoài làm việc.
Ăn sáng xong, Tạ Nghiên đến studio đưa bản thảo, còn có hai bức tranh minh họa nên không cần phải gấp gáp. Đang vẽ nửa bức tranh, Tạ Nghiên nhận được một cú điện thoại lạ, cúp máy, lại gọi tiếp.
Biết đó là ai không?
Là Hoắc Đàm.
Hoắc Đàm cho biết ông thích một chiếc đồng hồ từ một cửa hàng đồng hồ cũ, nhờ Tạ Nghiên mua nó và gửi lên máy bay cho ông.
Đây là có ý gì? Hoắc Đàm còn thiếu vệ sĩ đi mua sao, chẳng lẽ là cố ý gọi anh? Hay kiểm tra? Dù sao, chỉ mua một chiếc đồng hồ, có tài xế chở cũng không phiền lắm.
Sau khi mặc quần áo xong, Tạ Nghiên đi ra ngoài mua đồng hồ cho Hoắc Đàm.
Vị trí cửa hàng đồng hồ rất xa, màn hình hiển thị định vị gần biên giới với Lâm Thành, phải mất một giờ lái xe đến đó.
Hoắc Đàm hiện tại đang mở cuộc họp ở Hoắc thị, Hoắc Duyên Niên do ông dạy dỗ, ngoài mặt không quyết đoán về mặt tình cảm, những phương diện khác đều vừa lòng, hiện tại Hoắc thị như mặt trời buổi trưa, nhưng sau này nó không còn. Con trai của Hoắc Duyên Niên có đủ điều kiện làm một người lãnh đạo? Vì không thể tin tưởng vào Hoắc Duyên Niên, Hoắc Đàm quyết định dạy dỗ con trai của Hoắc Duyên Niên suốt quảng đời còn lại của mình.
Hoắc Duyên Niên muốn đợi Hoắc Đàm rời đi, buổi tối cùng Nghiên Nghiên mở tiệc chúc mừng, không biết con trai tương lai của mình bị người thương nhớ.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng, Hoắc Duyên Niên đợi Hoắc Đàm đi, nhưng Hoắc Đàm ở lại đến trưa, muốn ông nội và cháu trai cùng nhau ăn cơm.
Hoắc Đàm tự nhiên chủ động nói ông cháu cùng nhau ăn cơm? Rất đáng ngờ.
Hoắc Duyên Niên bí mật liên lạc với Tạ Nghiên, Tạ Nghiên nói giúp Hoắc Đàm mua một thứ. Nhắc nhở Tạ Nghiên chú ý an toàn, Hoắc Duyên Niên bố trí hai vệ sĩ đi theo Tạ Nghiên.
Lúc ăn trưa, Hoắc Duyên Niên nhận được tin nhắn địa điểm của Hoắc Đàm.
Khi đến khách sạn Thế Kỷ, Hoắc Duyên Niên nhìn thấy vệ sĩ của Hoắc Đàm.
“Lão gia kêu tôi đưa ngài qua.” Vệ sĩ.
Hoắc Đàm sẽ không giết hắn, nhưng hắn không yên lòng, Hoắc Duyên Niên muốn xem Hoắc Đàm tính toán cái gì.
Vệ sĩ đưa Hoắc Duyên Niên lên lầu phòng khách, dẫn hắn vào một gian phòng.
“Lão gia nói trước khi lên máy bay ngài muốn làm gì thì làm.” Vệ sĩ đưa thẻ phòng cho Hoắc Duyên Niên truyền đạt.
Đây là dãy phòng tổng thống của khách sạn Thế Kỷ, Hoắc Duyên Niên quẹt thẻ vào, căn phòng không khác mấy dãy phòng tổng thống của những khách sạn khác, trong lúc Hoắc Duyên Niên kiểm tra từng phòng, vệ sĩ của Hoắc Đàm đã mở cửa rời đi.
Hoắc Duyên Niên nhìn thấy phòng tập thể dục, phòng tắm, hai phòng ngủ phụ, phòng khách, phòng quần áo, và chỉ còn một phòng ngủ chính.
Anh đứng ở cửa cẩn thận lắng nghe, cách âm quá tốt nên không nghe được gì.
Mở cửa đi vào, giây tiếp theo, Hoắc Duyên Niên bước ra, đóng cửa lại.
“Cái quái gì vậy?”
Hoắc Đàm có ý gì, ném Hàn Mạt Mạt vào phòng rồi gọi anh ta qua? Anh ta có thể làm gì thì làm trước khi lên máy bay? Bất cứ điều gì? Anh ta có thể đánh Hàn Mạt Mạt một trận, phải không?
Đưa Tạ Nghiên đi và đưa Hàn Mạt Mạt vào, Hoắc Duyên Niên ngay lập tức gọi cho tiểu Lý và yêu cầu anh ta đưa Hoắc Đàm trở lại trang viên ở nước ngoài.
Xử lý xong chuyện cũ rồi mới xử lý chuyện nhỏ, Hoắc Duyên Niên miễn cưỡng mở cửa, ánh đèn trong phòng mơ hồ, không khí tràn ngập mùi thơm. Chiếc giường rải đầy những cánh hoa hồng rực rỡ và Hàn Mạt Mạt đang ngủ say ở giữa.
Hàn Mạt Mạt mặc áo sơ mi, com lê và váy, đôi má ửng đỏ bất thường, vừa thấy là biết do Hoắc Đàm gây ra.
Hoắc Đàm nghĩ cái gì Hoắc Duyên Niên có lẽ cũng đoán được, chẳng qua là sợ Hoắc thị sau này phát triển, hắn và Tạ Nghiên kết hôn đã định là không có con nối dõi, Hoắc Đàm không thể nhìn bọn họ không có con, ông muốn trước khi còn sống đem đời sau nắm gọn trong tay.
Ngay cả khi nói mình không có tình cảm với Hàn Mạt Mạt, Hoắc Đàm vẫn tự phụ chắc chắn mình thích Hàn Mạt Mạt,liền đem người lại đây. Hoắc Duyên Niên đã thông báo cho bác sĩ Nghiêm đến, Hàn Mạt Mạt hẳn đã được cho ăn thứ khác.
Thuốc phát tác, Hàn Mạt Mạt ở trên giường rên rỉ, tự mình cởi từng cúc áo, mơ hồ nhìn Hoắc Duyên Niên, giãy dụa nhưng không có khí lực, mềm nhũn ngã xuống giường.
Nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào thích Hàn Mạt Mạt, e rằng sẽ khó kiềm chế được, nhưng Hoắc Duyên Niên chỉ thấy cay mắt.
"Hoắc tổng ~” Hàn Mạt Mạt kêu lên bằng một giọng ngọt ngào, gọi thẳng tên của anh ta vì không tỉnh táo “Duyên Niên, giúp em.”
Hàn Mạt Mạt kéo cổ áo nhìn chằm chằm vào Hoắc Duyên Niên một cách trìu mến, không biết còn tưởng hai người đang yêu nhau.
Hoắc lạnh nhạt nghĩ đến khi Nghiên Nghiên đang ngủ, đáng yêu gấp . lần Hàn Mạt Mạt.
“Cô tỉnh táo đi, bác sĩ sẽ tới đây ngay.” Hoắc lạnh nhạt lấy chăn bông từ phòng ngủ phụ ra, đắp cho Hàn Mạt Mạt.
"Duyên Niên, đừng đi..." Hàn Mạt Mạt thoát ra khỏi chăn bông, nắm lấy quần áo của Hoắc Duyên Niên.
“Tôi là chồng của anh trai cô.” Hoắc lạnh nhạt không bị ảnh hưởng bởi sự dụ dỗ của Hàn Mạt Mạt.
Hàn Mạt Mạt cắn môi, thân thể nóng rực, đầu óc minh mẫn, nhưng thân thể lại rất muốn Hoắc Duyên Niên, nếu có thể lên giường với Hoắc Duyên Niên, sau này Duyên Niên có đối tốt với cô không?
“Anh Tạ Nghiên sẽ hiểu chúng ta.” Hàn Mạt Mạt dùng sức ôm lấy Hoắc Duyên Niên.
"..."
Tạ Nghiên vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền ho khan hai tiếng nhắc nhở ai đó.
"Nghiên Nghiên?" Hoắc Duyên Niên kinh ngạc nhìn Tạ Nghiên ở cửa. Hai giây sau, Hoắc Duyên Niên vội vã hất Hàn Mạt Mạt đi. "Nghiên Nghiên, em nghe anh giải thích!"
Tạ Nghiên đi được nửa đường thì Lâm Ngô gọi tới. Nói là hẹn Hàn Mạt Mạt ăn tối, đột nhiên bị Hoắc Đàm đưa đi, muốn hỏi Tạ Nghiên xem có chuyện gì.
Tạ Nghiên nghĩ một hồi mới nhận ra có gì đó không ổn, liền hỏi Tiểu Lý, được biết Hoắc Duyên Niên đang ăn cơm với Hoắc Đàm trong khách sạn này, liền đi qua lấy thân phận là Hoắc phu nhân hỏi số phòng.
“Đừng căng thẳng, em hiểu.” Tạ Nghiên rất bình tĩnh, Hoắc Duyên Niên nhìn thấy cũng không có ý kiến gì.
"Anh Tạ Nghiên, anh giúp em với, em sắp chết..." Hàn Mạt Mạt đầu tiên thấy Tạ Nghiên không phải xấu hổ mà là có một chút phấn khích. Một là anh trai nhà bên luôn yêu thương cô ta, và người kia là tổng tài bá đạo.
“Không cần biết là ai, có thể giúp em được không?” Hàng cúc áo sơ mi của Hàn Mạt Mạt đều bị cô cởi ra, chật vật lộ ra nửa bờ vai trắng nõn.
Mỹ nhân trên giường nháy mắt như tơ.
Tạ Nghiên đột nhiên nhếch lên khóe miệng, chớp mắt nhìn Hàn Mạt Mạt. Bước tới, vòng tay qua cổ Hoắc Duyên Niên, chủ động hôn Hoắc Duyên Niên.
Một giây trước Hoắc Duyên Niên còn giận Hàn Mạt Mạt dụ dỗ tiểu bảo bối của mình, giây sau liền ôm người chơi đùa.
Chồng chồng hai người yêu yêu thương thương, tội nghiệp Hàn Mạt Mạt trợn mắt nhìn thẫn thờ.
Vẻ đẹp thanh xuân của nàng bị bỏ lại đây?
“E hèm.” Bác sĩ Nghiêm đến cứu không kịp ăn cơm, mất cảnh giác ăn phải thức ăn cho chó.
“Tôi đã giao cô ta cho anh.” Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên rời khỏi phòng, đi vào phòng ngủ phụ tiếp tục.
Bên cạnh là bác sĩ Nghiem và Hàn Mạt Mạt, Tạ Nghiên không có ý định khoe khoang như vừa rồi trở nên xấu hổ không thể giải thích được, anh nhéo nhéo eo của Hoắc Duyên Niên và ra hiệu đã đủ rồi.
Kết quả người nào đó càng cố gắng hơn, Tạ Nghiên bị hơn đến toàn thân mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Hoắc Duyên Niên, tùy ý để bàn tay của anh ta chui vào quần áo vuốt ve lưng.
"Đừng giúp Hàn Mạt Mạt."
Tạ Nghiên tựa vào vai Hoắc Duyên Niên thở hổn hển, nghe được lời nói bá đạo mang theo ủy khuất của người nào đó, liền vươn tay kéo tóc Hoắc Duyên Niên.
“Hoắc hay ghen, em còn chưa tính toán với anh.” Tạ Nghiên nhẹ giọng nói, vùi cổ Hoắc Duyên Niên, há miệng cắn anh, “Anh ôm Hàn Mạt Mạt một cái.”
Hai người bình tĩnh lại. Sau khi ra khỏi phòng, bác sĩ Nghiêm đã tiêm cho Hàn Mạt Mạt một mũi và đợi cô ta khôi phục bình thường.
Nhìn thấy hai người bước ra, một bên miệng sưng đỏ và một bên có dấu răng trên cổ, bác sĩ Nghiêm thở dài.
“Hai người cứ từ từ đi ra ngoài, nếu không người bên ngoài sẽ có thể nhìn thấy hai người đã làm gì.”
Hoắc Duyên Niên không quan tâm, bọn họ là chồng chồng hợp pháp, làm chuyện gì cũng hợp pháp, cho dù kết hôn đến giờ anh chỉ hôn hôn Nghiên Nghiên thôi.
Sau khi bác sĩ Nghiêm kiểm tra Hàn Mạt Mạt, ông phát hiện ra cô ta có thể đã uống thứ kích thích gì đó. Các thành phần khác cần được mang về để kiểm tra.
Hàn Mạt Mạt tỉnh táo khi Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên đã nói chuyện về Hoắc Đàm. Hoắc Đàm vì đời sau của Hoắc Duyên Niên đã đánh lạc hướng chính mình. Còn muốn Hoắc Duyên Niên ngoại tình để sinh con đẻ cái, trưởng bối này thực sự rất thú vị. Lần sau phải lôi kéo Hoắc Duyên Niên đến trước mặt ông ta ghê tởm một trận.
“Người đã bị anh đưa đi nước ngoài sẽ không có cơ hội trở về.” Hoắc Duyên Niên nhìn thấy liền biết Tạ Nghiên đang suy nghĩ gì, nhéo nhéo vành tai của anh.
“Được rồi.” Dù sao cũng là ông nội của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên sẽ không giải quyết quan hệ giữa người thân, dù sao, hắn đứng về phía Hoắc Niên Niên.
Khoảng hai mươi phút, Hàn Mạt Mạt tỉnh táo.
“Này, tại sao em lại ở đây?” Dụ dỗ không thành, Hàn Mạt Mạt giả ngốc.
“Lâm Ngô đang đợi em trong nhà hàng.” Tạ Nghiên cố ý đan mười ngón tay của Hoắc Duyên Niên để cho Hàn Mạt Mạt xem.
"Vậy em để tài xế của Lệ Tình đến đón." Hàn Mạt Mạt nhìn thấy bộ dạng của Tạ Nghiên, liền khinh thường, cũng không làm gì với chồng anh, bộ dạng phòng tiểu tam tiểu tứ, tuy rằng anh có Hoắc Duyên Niên, nhưng là Lệ Tình cũng không tệ.
“Ồ.” Tạ thờ ơ.
Buổi chiều Hoắc Duyên Niên có chuyện phải làm, Chồng chồng đi tới ôm nhau trước mặt Hàn Mạt Mạt đang đợi người.
Hàn Mạt Mạt bị phớt lờ mím môi và gọi cho Nghiêm Nhân Chư.
“Này, A Nhân...”
“Em ấy đang ngủ, có chuyện gì vậy?” Giọng một người đàn ông lạ trên điện thoại.
Hàn Mạt Mạt choáng váng.
“Xin lỗi, anh là?”
“Vị hôn phu của em ấy.”
“… Làm phiền rồi.” Giờ này còn đang ngủ, Hàn Mạt Mạt nhận ra điều gì đó và im lặng cúp máy.
Lúc yêu cô ta đều nói những điều tốt đẹp, kết quả là Hàn Mạt Mạt cảm thấy chính mình thực sự ngu ngốc, khi tin vào những người đàn ông này.
Không biết rằng Hàn Mạt Mạt đang chính mình biến đen, Tạ Nghiên đã bị Hoắc Duyên Niên đưa tới quầy lễ tân.
“Tên của ai được đăng ký ở Phòng ?” Hoắc Duyên Niên.
“Là Hàn tiểu thư.” Nhân viên phục vụ lễ tân.
“Tiền phòng đã trả chưa?” Hoắc bụng đen.
“Vẫn chưa.”
“Cô ta sắp xuống, cậu nhớ hỏi cô ta nhé.” Hoắc bụng đen đưa Tạ Nghiên rời đi, tiền đều dùng để nuôi Tạ ngọt ngào, anh phải lên kế hoạch cẩn thận.