Editor: LunaYang
Phụ khoa? Thật kích thích?
Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên trở về phòng bệnh của dì ba, trong lòng vẫn nghĩ về Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường. Đi khám bệnh cũng không có gì, quan trọng là cô ta đi cùng Tôn Phi Tường, hơn nữa nghe bọn họ nói cũng rất có hàm ý.
"Có phải Hàn Mạt Mạt đang mang thai không?" Tạ Nghiên nghẹn nửa ngày, không kìm được kéo Hoắc Duyên Niên suy đoán.
"Có thể."
"Có thể không. Bọn họ không nói rõ ràng, nếu thật sự mang thai, có phải là của Bộ Lệ Tình không?"
"Có thể."
"Bạn Hoắc Niên Niên, anh ổn chứ, anh đây chỉ nói cho có lệ!
Hàn Mạt Mạt mang thai đối với Hoắc Duyên Niên không có cảm giác gì. Anh ta đã kết hôn với Tạ ngọt ngào, quan tâm đến người phụ nữ chưa chồng có thai làm gì.
"Nếu em muốn biết, anh sẽ hỏi trực tiếp bệnh viện?" Hoắc Duyên Niên bí mật gãi gãi lòng bàn tay Tạ Nghiên.
"Không thể, em muốn đi điều tra."
Hoắc Duyên Niên hận không thể gọi điện thoại để biết câu trả lời nói với Tạ Nghiên Nghiên, Hoắc Duyên Niên lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói: "Vợ của anh rất lợi hại, chắc chắn sẽ đoán ra."
Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh cửa sổ, Lý Mộng Cần và mẹ Tạ đang trò chuyện trên giường bệnh, thường xuyên nhìn vào hai người thì thầm.
"Trước đây, nhóc Nghiên Nghiên rất vui vẻ, từ khi gặp lại luôn cảm thấy có hơi hướng nội."
Tạ Nghiên vốn là người giỏi ăn dưa,thính lực tốt, nghe xong lời dì ba nói thì cứng họng.
"Em cũng có cảm giác này. Trước đây, Nghiên Nghiên thường nói với em tất cả mọi thứ, sau khi kết hôn đã thay đổi." Mẹ Tạ đồng ý.
"Có lẽ đã kết hôn nên hiểu chuyện. Có lúc cảm thấy Nghiên Nghiên đối với mình rất xa lạ, em rất hài lòng khi nhìn thấy nó hạnh phúc như vậy."
Tạ Nghiên vò đầu bứt tóc, có chút không đành lòng nhìn về Hoắc Duyên Niên. Đối phương nắn tay anh và chơi, giống như không nghe thấy.
Khi Tạ Nghiên đang lúng túng không biết có nên tìm cớ để đưa Hoắc Duyên Niên ra ngoài hay không thì điện thoại rung lên đã cứu anh ta.
Là Lăng Hi gửi tin nói anh ta đang trên đường đến chổ hẹn.
Hai người trò chuyện vài câu, cuối cùng Lăng Hi hỏi liệu hắn và Phạn Phạn có thể đến nhà dùng bữa tối được không.
Bây giờ Tạ Nghiên đã có bước đột phá để nói chuyện, cùng thảo luận với Hoắc Duyên Niên.
Một lúc sau, mẹ Tạ cũng đi về, thuận tiện bà dẫn đôi trẻ cùng nhau trở về nhà.
"Trước mặt dì ba nên chú ý. Đừng luôn quấn lấy Duyên Niên, người lớn nhìn thấy sẽ giống cái gì." Mẹ Tạ kéo Tạ Nghiên nói.
???? Không phải, không phải con, con đã quấn lấy Hoắc Niên Niên từ khi nào vậy?
Trong lòng phản bác mẹ Tạ, Hoắc Duyên Niên ở đằng kia đã kêu Tạ Nghiên.
"Làm sao vậy?" Tạ Nghiên nhanh chóng đi tới bên người Hoắc Duyên Niên, thân thể thành thật ôm cánh tay chồng của mình.
"Khoai lang trên người anh rất nồng nặc sao?"
"Để em ngửi."
Nhìn thấy Tạ Nghiên dán vào người Hoắc Duyên Niên mà ngửi, mẹ Tạ không nói nên lời.
Ở lối vào cầu thang ở tầng một có một thùng rác và thang máy ở phía trước, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên nắm tay nhau đi theo mẹ Tạ.
"không biết ai ném một con thú bông lớn." Tạ Nghiên nhìn thoáng qua nửa mông của con thú bông lộ ra trên thùng rác, cùng Hoắc Duyên Niên nói nhỏ: "Hình như là mông mèo."
Nghe được lời của Tạ Nghiên nói mẹ Tạ cũng xem qua.
"Thật quen thuộc." Mẹ Tạ bước tới và lôi con thú bông ra khỏi thùng rác.
Đó không phải là một con mèo, mà là một con husky xám khổng lồ chiếm toàn bộ thùng rác.
"Nghiên Nghiên, cái này không phải của con à?" Mẹ Tạ xem qua và chắc chắn.
"?? Của con?" Tạ Nghiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới nguyên chủ, "Hả?"
"Hình như là Hàn Mạt Mạt ném đi. Muốn chúng ta nhặt về. Ngươi lớn rồi, bọn họ không muốn giữ nó. "
"Nhưng Nghiên Nghiên, tại sao con lại không nhận ra con thú bông của chính mình?" Mẹ Tạ đã nhận ra khi nhìn thấy mông, thắc mắc tại sao con trai bà không nhìn ra nó.