Editor: LunaYang
Mười lăm phút trước khi hôn lễ bắt đầu, Tạ Nghiên cuối cùng cũng nhìn thấy Tôn Năng, đối phương ăn mặc quần áo đắt tiền nhưng dáng người vừa lùn vừa gầy, không thể hiện được khí chất, ngược lại giống như kẻ trộm, dù nhìn như thế nào thì cũng không phải là người tốt.
“Anh nói hôn lễ hôm nay không thể diễn ra là có ý gì?” Hoắc Duyên Niên kìm nén không chịu nói, bây giờ lại lộ ra điểm này, Tạ Nghiên đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Hoắc Duyên Niên, cố ý làm nũng.
Hoắc Duyên Niên cười khó lường, nhưng không nói gì.
"..." Hoắc Niên Niên rác rưỡi, Tạ Nghiên đá vào chân Hoắc Duyên Niên, để lại vết bụi trên đôi giày da bóng loáng của anh.
Hai người dính lấy nhau, ai tinh mắt đều thấy tình cảm của họ rất tốt, còn hai chú cháu ngồi đối diện thì trông không vừa mắt.
Vừa rồi còn nhìn lén chú tôi, bây giờ lại thân thiết với Hoắc Duyên Niên như vậy, Khương Hành xem thường thủ đoạn của Tạ Nghiên, lại nhịn không được nhìn chằm chằm, luôn muốn tìm cơ hội để châm chọc hoặc một mình nói vài câu với Tạ Nghiên.
"Chú nhỏ, chú đã đến bệnh viện kiểm tra chưa? Hàn Mạt Mạt thật sự có thai?" Điện thoại của Bộ Lệ Tình lại sáng lên, Khương Hành liếc nhìn Hàn Mạt Mạt đang cầm ly nước trái cây ở đằng xa.
“Chú không kiểm tra, nó không phải của chú.” Bộ Lệ Tình không đuổi Hàn Mạt Mạt đi không phải vì anh thích cô ta, mà chỉ muốn đem người vào tầm mắt của mình, để xem có thể nhìn thấy những thứ gì để giải trí.
Bộ Lệ Tình không chú ý nhiều đến động tĩnh của Hàn Mạt Mạt, thời điểm khi anh ta ngồi xuống đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên. Mượn uống rượu để che đậy, anh ta đã liếc nhìn sườn mặt của Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên cảm thấy nên nghiêng đầu nhìn sang, Bộ Lệ Tình nhướng mày và chớp mắt phóng điện với Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên đang bận theo dõi Tôn Năng, không có thời gian phản ứng Bộ Lệ Tình, chẳng qua là mỏi cổ vừa vặn xoay cổ mà thôi.
Tôn Năng xuất hiện trong sảnh tiệc, ngồi trở lại vị trí của mình, bên cạnh hắn là một người phụ nữ cao gầy, Lăng Hi nói rằng người phụ nữ đó là một người mẫu rất nổi tiếng.
Nhìn thấy những hành động thân mật của họ, chắc là hai người đã đến với nhau. Tôn Năng ôm eo người tình của mình, nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy Hàn Mạt Mạt bên góc cửa sổ.
Hàn Mạt Mạt một mình cô đơn đứng đó, Tôn Năng thấy thế liền hăng hái, chắc chắn những gì Hàn Mạt Mạt nói vừa rồi là để hắn sợ. Nhìn lạ mặt mà còn bao biện, Tôn Năng đoán Hàn Mạt Mạt có thể là nhà giàu mới nổi, loại phụ nữ này chỉ cần hắn cho gia đình vài hợp đồng nhỏ,sẽ dễ dàng có người trong tay.
Nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ vàng thô trên tay, vẫn còn mười phút để bắt chuyện.
“Này, hắn đi về phía Hàn Mạt Mạt kìa?” Hoắc Duyên Niên chỉ có thể mở mắt nhìn thẳng để duy trì khí thế. Tạ Nghiên dán vào nên nhìn họ như đang thì thầm, thật ra Tạ Nghiên đang quan sát Tôn Năng suốt.
Sau khi nghe lời Tạ Nghiên nói, Hoắc Duyên Niên liếc mắt một cái.
“Hàn Mạt Mạt đến đây!” Tôn Năng vẫn còn cách Hàn Mạt Mạt khoảng mười mét, Hàn Mạt Mạt đã di chuyển, cô ta đi thẳng vào bàn của họ.
“Câu hỏi có thưởng, Hàn Mạt Mạt đang tìm ai?”
“Dù sao cũng không phải là anh” Hoắc Duyên Niên thuận lợi giải quyết. Anh còn quan tâm đến một điểm khác, “Giải thưởng gì?”
“Trong túi em có một miếng sô cô la. ” Tạ Nghiên cảm thấy trong đầu Hoắc Duyên Niên hiện giờ chắc toàn là hình ảnh cấm trẻ em.
“Vậy không đoán.” Hoắc tâm cơ rất dứt khoát.
"..."
Tới gần, Tạ Nghiên nhìn về hướng Hàn Mạt Mạt đang nhìn, ánh mắt cô ta rơi vào người Bộ Lệ Tình.
"Hóa ra là anh ở đây, Lệ Tình. Em đã tìm anh lâu lắm rồi." Hàn Mạt Mạt thân mật đặt tay lên vai Bộ Lệ Tình, cúi người hôn lên má Bộ Lệ Tình.
Khương Hành ghét bỏ nghiêng người sang một bên.
Nụ cười trên khóe miệng Bộ Lệ Tình lập tức đông lại, hắn kéo Hàn Mạt Mạt ra và nắm tay cô ta.
“Em hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước, gặp lại sau.” Hàn Mạt Mạt ôm bụng thân hình quơ quơ, Khương Hành sợ tới mức đưa tay ra, sẵn sàng ôm cô ta bất cứ lúc nào.
Hàn Mạt Mạt vốn tưởng rằng Khương Hành hối hận, lập tức cười yếu ớt bất đắc dĩ nhìn Khương Hành.
"..." Khương Hành tức giận đến mức thổ huyết, vì không muốn nhìn thấy thai phụ ngã xuống, quay đầu nhìn Tạ Nghiên, Tạ Nghiên cười với hắn, trong nụ cười có chút giễu cợt.
Hàn Mạt Mạt chính là tức giận với Khương Hành, nhưng khi thấy Tôn Năng đến tìm mình, cô ta cố tình giả vờ thân thiết với Bộ Lệ Tình để nhắc Tôn Năng rằng cô ta không phải là người dễ chọc.
Hàn Mạt Mạt không biết chính mình biến kéo thành vụng, tin tức về Bộ Lệ Tình ai mà không biết, đàn bà trong lòng hắn có thể nặng bao nhiêu? Ngay cả gia thế cũng không có, Tôn Năng trở nên hứng thú với Hàn Mạt Mạt hơn.
Nhìn thấy Tôn Năng chuẩn bị đi theo sau Hàn Mạt Mạt, ánh đèn hiện trường mờ đi, cả sảnh tiệc đột nhiên chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, Tạ Nghiên cảm thấy có bàn tay ai đó ôm mình vào lòng, Tạ Nghiên hơi ngẩng đầu lên để cho Hoắc Duyên Niên hôn hôn.
Hai người hôn nhau chớp nhoáng, ánh đèn nhanh chóng tụ lại trên sân khấu hình tròn ở trung tâm, những cánh hoa hồng trắng bay trên bầu trời, rơi từ từ trên sân khấu, đẹp và lãng mạn.
Son môi bạc hà của Hoắc Duyên Niên vẫn còn lưu lại trên môi Tạ Nghiên, lau đi rồi duỗi đầu nhìn về phía Tôn Năng và Hàn Mạt Mạt nhưng đã muộn.
Vạch sáng quá tối, chỉ thấy Hàn Mạt Mạt bị Tôn Năng kéo cổ tay.
Hoắc Duyên Niên giúp Tạ Nghiên lau son môi màu bạc hà trên môi, cố ý quay đầu nhếch mép đầy đắc ý nhìn về phía Khương Hành và Bộ Lệ Tình.
Khoé miệng Nghiêm Nhân Chư đột nhiên có nhiều thêm một hết rách, môi Lăng Hi cũng đỏ lên, không khó để đoán họ đã làm gì. Trên bàn này chỉ có Bộ Lệ Tình và Khương Hành là không có người đi cùng, chú cháu đều chưa ăn gì đã bị nhét đầy thức ăn cho chó lúc này thật hối hận vì đã không đưa người đến đây. Điều đáng thương hơn nữa là Khương Hành, chú của anh ta có một đống tình nhân, còn người duy nhất anh ấy có hứng thú chỉ có thể trơ mắt nhìn hôn người đàn ông khác.
Khương Hành tự nhủ rằng Tạ Nghiên cố tình cho anh ta xem để thu hút sự chú ý của anh ta, nếu không phải lúc nãy bắt gặp anh lén theo dõi chú mình, người đàn ông này cần phải tránh xa, không thể bị anh ta bắt được.
Người chủ trì đám cưới là một người dẫn chương trình rất nổi tiếng, anh ta và chàng rể đang ở trên sân khấu Balabala đủ thứ, bên kia Tôn Phi Tường và Tôn Năng đang giằng co với nhau.
Tay của Tôn Năng đang nắm lấy cổ tay của Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường đang kéo tay của Tôn Năng, có vẻ như Tôn Năng cũng không sợ Tôn Phi Tường, giữ chặt Hàn Mạt Mạt không buông, mọi người điều chú ý trên sân khấu, không ai để ý đến họ.
Mắt thấy Tôn Phi Tường đang hừng hực lửa giận muốn ra tay đánh người, người dẫn chương trình đón cô dâu lên sân khấu.
Ánh sáng tụ tập ở trung tâm sân khấu đột nhiên tản ra, quét qua xung quanh, cuối cùng cách Tôn Phi Tường một mét dừng lại.
Diện chiếc váy cưới vô cùng lấp lánh, cô dâu xuất hiện dưới ánh đèn với mạng che mặt. Mà ba người cách cô dâu một mét đồng thời cứng đờ không dám nhúc nhích vì sợ khách khứa nhìn thấy.
“Tôn Hạ Thành, em muốn anh hứa với em một điều."
Đang nghĩ tới chuyện tiếp theo là cảnh đẹp đẽ của cô dâu chú rể đến với nhau, cô dâu đột nhiên lên tiếng dò hỏi. Nói xong, cô dâu vén khăn che mặt để lộ gương mặt trang điểm tinh xảo nén giận.
Các khách mời có thể thấy màn diễn ra này không giống như một lễ cưới thông thường. Lúc này, Tạ Nghiên rốt cục nghe được Hoắc Duyên Niên giải thích.
"Tôn Hạ Thành ban đầu sẽ liên hôn với một gia đình môn đăng hộ đối, nhưng bất ngờ cùng với nhân viên nữ của công ty yêu nhau. Hà Mạn Mạn sinh ra trong một gia đình bình thường, cho nên hai người ở bên nhau rất không dễ dàng."
"Hà Mạn Mạn có một người em gái song sinh, mặc dù họ không hoàn toàn giống nhau. Nhưng cũng có năm phần giống. Tôn Năng thèm nhỏ dãi Hà Mạn Mạn, nhưng không thể xuống tay vì vậy hắn đã đánh chủ ý với em gái của Hà Mạn Mạn, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đem người tới tay. "
" Khi anh đang điều tra Tôn Năng. Hà Mạn Mạn đã biết sự thật nhưng không biết làm cách nào để trả thù cho em gái mình. "
Hoắc Duyên Niên ghé vào tai Tạ Nghiên để giải thích, giọng nói trầm thấp dễ nghe, tai Tạ Nghiên tê dại, liều mạng tiếp thu tin tức.
“Cho nên anh dẫn ra một vở kịch như vậy?” Tạ Nghiên chịu đến cực hạn, xoa xoa lỗ tai trả lời.
Lúc này, Hà Mạn Mạn lấy ra các loại ảnh chụp trộm đáng lẽ Tôn Năng đã giấu kín, những người có mặt không phải người thường, đã nghe nói rất nhiều về loại hình phá hủy tam quan này, lúc đầu chỉ là xem diễn. Đương nhiên có một số người bên lề xem diễn không thể ngồi yên khi phát hiện ra rằng vợ hoặc con gái của họ cũng trong những bức ảnh đó.
Tôn Năng được Tôn gia che chở nên mới dám ngang ngược như vậy, càng ngày càng trở nên không coi ai ra gì, giờ đây không chỉ chọc giận mọi người mà còn chọc em gái yêu thích của vợ Tôn Hạ Thành, phải biết rằng cô em vợ của hắn trông rất giống vợ, Tôn Hạ Thành không cần suy nghĩ cũng biết những gì Tôn Năng đã làm.
Tôn Phi Tường vốn không dám động đến Tôn Năng, thấy diễn biến này trực tiếp đem Tôn Năng ra ánh sáng.
Đám cưới hỗn loạn, cô dâu khóc lóc, chú rể chạy xuống xin tha. Tôn Năng bị mấy người vây đánh, Quản gia Tôn gia lập tức kêu bảo vệ ngăn lại, không ngăn được cũng không sao, dù sao những người này cũng không thể giữ nổi.
Các khách mời đang xem diễn cũng biết không thể đăng ảnh ra ngoài, nhưng không biết từ đâu có vài phóng viên đột nhiên xuất hiện, chụp ngay tại hiện trường, toàn bộ tin tức đã bị tung lên mạng trước khi du thuyền cập bến.
Ngay sau khi du thuyền dừng vào bờ, Tôn Năng đã được cảnh sát chờ trên bờ đưa đi.
Tôn Năng đã gây ra đủ mọi rắc rối cho Tôn gia, mọi thứ không thể dập tắt được, thậm chí có một thế lực đang châm ngòi. Tôn gia cũng không biết Tôn Năng đắc tội với người nào. Họ đã cho Tôn Năng đủ mọi thứ, nhưng bây giờ Tôn gia dứt khoát từ bỏ. Bằng chứng những việc làm của Tôn Năng đã được xác thực, hắn nhanh chóng bị kết tội và bị đưa đến một nhà tù không thân thiện nào đó để tu dưỡng.
Mà Hà Mạn Mạn ở hiện trường đám cưới làm ra chuyện như vậy, mà cô là chị gái của nạn nhân, Tôn gia cũng không thể truy cứu bất cứ điều gì, hơn nữa Tôn Hạ Thành đã bảo vệ hai người ra nước ngoài kết hôn nhanh chóng và an cư lạc nghiệp. Về phần em gái của Hà Mạn Mạn được Hoắc Duyên Niên giúp đỡ đã nhận được tư vấn từ một nhà tâm lý học nổi tiếng nước ngoài và đang dần hồi phục.
Tạ Nghiên lần này ăn dưa đến sảng khoái, cảm giác âm thầm không chỉ biết mọi thứ mà còn ở sau lưng thúc đẩy cảm thấy rất kỳ diệu. Bởi vì Tôn Năng sụp đổ, một số công ty ngôi sao của hắn cũng tan rã, tin tức bôi đen Tô Nhật An đương nhiên cũng được làm sáng tỏ. Người biên tập đã chủ động đăng một bài viết dài trên Internet giải thích mọi chuyện, và bây giờ nhiều người tìm Tô Nhật An, nhiều đến vẽ không xuể, thu nhập lập tức tăng gấp mấy lần. Mấy ngày nay, thấy Tô Nhật An mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt, nghe anh ấy nói tình trạng của em gái anh ấy đã được cải thiện.
Studio của Tạ Nghiên đã thu nhận Tô Nhật An trong thời gian khó khăn nhất, giành được danh tiếng tốt, công việc đột nhiên nhiều lên, bây giờ Tạ Nghiên đang ngâm mình trong phòng hàng ngày vẽ tranh, vô tình đã là Giáng sinh rồi.
Tạ Nghiên vốn đã quên đêm Bình An, cả đêm ngủ không nhiều, trời vừa sáng đã bị Hoắc Duyên Niên đưa vào phòng tắm. Lúc tỉnh dậy suýt chút nữa tưởng mình lại xuyên không, một lúc sau mới tỉnh táo, anh từ phòng ngủ ở nhà chuyển đến phòng nghỉ trong phòng làm việc của Hoắc Duyên Niên.
Gõ vào cái đầu không thể di chuyển của mình, Tạ Nghiên cảm thấy có gì đó và lấy nó xuống. Sừng hươu đêm qua vẫn đang nằm trên đầu anh.
"..." Thật không cần mặt mũi!!! Tạ Nghiên nghĩ đến bộ dạng của mình bị Hoắc Duyên Niên ôm trước mặt toàn bộ công ty, sau này còn dám đến gặp Hoắc thị sao!
Tạ Nghiên tức giận đi ra ngoài chất vấn Hoắc tâm cơ, Hoắc tâm cơ vô tội nói đã bế anh vào phòng nghỉ trước thời gian làm việc.
Tạ Nghiên tinh mắt nhận ra khung ảnh trên bàn của ai đó đã được thay thế bằng một bức ảnh anh đang ngủ với sừng hươu.
"Em không cùng anh trải qua đêm Bình zan. Chúng ta hẹn hò vào đêm giáng sinh này nhé?" Hoắc tâm cơ cố ý vuốt nhẹ tóc trên trán, đẹp đến mực khiến Tạ Nghiên chân mềm nhũn.
Được rồi, anh vui vẻ là được. Ai làm anh ta quên Tạ tra nam Nghiên ngày xưa đâu? Tạ Nghiên không muốn nói chuyện mà quay về phòng nghỉ để ngủ bù. Anh biết chắc đêm nay sẽ không ngủ ngon.