Editor: LunaYang
Ngày hôm sau các nhân viên của Hoắc thị phát hiện ra Hoắc tổng của họ không đến làm. Một ngày trước Hoắc tổng và Hoắc phu nhân đã hẹn hò vào lễ Giáng sinh, nhưng hôm nay Hoắc tổng lại không đến, điều này có nghĩa là gì? Mọi người đều nhìn thấy ý tứ trong mắt nhau ngầm hiểu.
Nếu biết nhân viên của Hoắc thị nghĩ gì, Tạ Nghiên sau này sẽ rất mất mặt, nhưng hiện tại anh đang nằm liệt trên giường bệnh treo nước.
“Sau này còn muốn uống coca không?” Hoắc Duyên Niên ngồi trên ghế đẩu bên giường bệnh gọt táo, khẽ liếc nhìn gương mặt không còn chút máu của Tạ Nghiên, đau khổ thở dài.
“Lần sau không uống nước đá ……” Tạ Nghiên sắc mặt yếu ớt, “Em nghĩ người viết số điện thoại cho anh muốn hạ độc hại em, đúng là kế hay.”
Càng nói Tạ Nghiên càng nắm chắc, âm lượng càng lớn.
Bệnh viện đến là nơi dì ba đã nhập viện lần trước, hôm nay Tạ Nghiên truyền nước xong có thể vể nhà dưỡng bệnh. Tạ Nghiên có chút không nói nên lời khi biết nguyên nhân của bệnh viêm dạ dày là do uống nước đá.
Nhớ tới còn nhỏ có chế độ ăn uống không đều đặn thậm chí sau này đi làm việc vẫn vậy, một ly coca đá thế nào, trước đây anh ăn ba ly kem vẫn khỏe như trâu.
“Đừng khó chịu, chờ hết bệnh em muốn ăn cái gì anh đều nấu.” Hoắc Duyên Niên chỉ có thể nấu cháo nhìn Tạ Nghiên bơ phờ vuốt chóp mũi an ủi.
“Anh sợ em còn chưa nhập viện đủ sao.” Tạ Nghiên đối với tài nấu nướng của Hoắc Duyên Niên cũng không có tự tin. “Em cảm thấy anh nên chăm sóc tốt đại gia là em đây, đợi tốt lên em sẽ đích thân nấu đãi anh. "
"... "Quả táo đã được gọt vỏ, đưa cho Tạ Nghiên.
Sau khi truyền nước đến trưa, Tạ Nghiên có thể xuất viện, về nhà Hoắc Duyên Niên đích thân nấu cháo bí ngô dễ tiêu hóa. Cùng Tạ Nghiên ăn và nhìn Tạ Nghiên ngủ say. Hoắc bá tổng lấy áo khoác đi làm kiếm tiền lo cho vợ, để vợ ốm đau được sống trong phòng bệnh tốt nhất!
Giấc ngủ của Tạ Nghiên bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của mẹ Tạ.
Mẹ Tạ cho biết ở quê đem cho bà một hộp trứng gà và hỏi họ buổi tối có thời gian về ăn tối tiện thể mang về.
Tạ Nghiên vừa mới tỉnh dậy, thần trí không rõ, không từ chối. Khi thức dậy một lần nữa, mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Bị bệnh không thể ăn được gì, Tạ Nghiên Nghiên và Hoắc Duyên Niên cùng nhau đến nhà bố mẹ Tạ để ăn tối.
Tạ Nghiên không còn sức lực, sắc mặt trắng bệch đứng trước mặt mẹ Tạ, mẹ Tạ định nói gì đó nhưng bị bố Tạ ngăn lại, hai vợ chồng thì thầm vài câu trong góc, mẹ Tạ lặng lẽ ngâm một ly nước đường đỏ cho Tạ Nghiên Nghiên.
“??? Cái này là bổ máu đi?” Tạ Nghiên giật giật cánh tay của Hoắc Duyên Niên, thì thào nói, mẹ Tạ nghĩ anh bị Hoắc Duyên Niên ép khô sao??
Thà là vậy còn hơn để bọn họ biết mình bị bệnh, Tạ Nghiên miễn cưỡng cầm nước định uống một hớp, nhưng đã bị Hoắc Duyên Niên ở bên cạnh cắt đứt.
“Em hiện không được uống nước có cẩu kỷ, rất hại cho dạ dày, anh sẽ để mẹ pha cho em một ly không có cẩu kỷ.” Hoắc Duyên Niên đứng dậy đi vào bếp tìm mẹ Tạ.
Cuối cùng, ly có cẩu kỷ đi vào bụng của Hoắc Duyên Niên.
Mẹ Tạ đang nấu ăn trong bếp và bố Tạ giúp đỡ. Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên vừa nhặt rau vừa xem TV. Không trong nhà đang ấm áp, tiếng chuông cửa đột ngột phá tan bầu không khí này.
Hoắc Duyên Niên đi ra mở cửa, bữa tối đến thăm ai? Tạ Nghiên nằm trên tay vịn ghế sô pha, duỗi đầu nhìn về phía cửa.
Người đến là mẹ Hàn, người đã tuyệt giao với mẹ Tạ. Mẹ Hàn trông còn hốc hác hơn Tạ Nghiên đang ốm, mắt sưng đỏ, khóc rất lâu.
Dù gì cũng là hàng xóm hòa thuận nhiều năm, mẹ Tạ không nói nặng lời liền dẫn bgười đi vào, rót một ly nước cho mẹ Hàn, Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên trốn trong phòng ngủ để lại phòng khách, mẹ Hàn rõ ràng là muốn tới nói chuyện làm hòa với mẹ Tạ.
“Đói bụng không?” Hoắc Duyên Niên quan tâm đến dạ dày và ruột của Tạ Nghiên, định đi ra ngoài xem Tạ Nghiên có thể ăn gì.
“Em hiện tại không đói bụng, anh ở đây đi.” Tạ Nghiên kéo Hoắc Duyên Niên ngồi xuống, lúc này đi ra ngoài rất xấu hổ.
Phòng khách và phòng ngủ cách nhau một cánh cửa, cách âm không tốt, Tạ Nghiên nếu không muốn nghe cũng có thể nghe rõ.
"Mạt Mạt là con gái. Chúng tôi không thể để nó chịu khổ. Chúng tôi mong nó sống một cuộc sống hạnh phúc và tìm được người yêu thương mình, nhưng đứa trẻ này giờ đã trở nên rất quá đáng".
"Nó đang mang thai đứa con của người khác.., bà nói xem nếu là người đối xử tốt với nó thì chúng tôi yên tâm, nhưng những scandal tai tiếng như vậy thì Mạt Mạt chúng tôi làm sao có thể không suy nghĩ ra được. ”Dù Hàn Mạt Mạt không được mẹ Hàn sinh ra nhưng mẹ Hàn và bố Hàn luôn coi cô ta như con gái ruột của mình, hiện tại không có mắt nhìn người còn muốn đâm đầu vào, mẹ Hàn thật sự rất đau lòng và u uất.
Sau khi nghe những gì mẹ Hàn nói, mẹ Tạ vô cùng kinh ngạc. Bà nhìn đứa trẻ Mạt Mạt từ khi còn nhỏ, tuy có mâu thuẫn với Nghiên Nghiên nhà mình, thay đổi rất nhiều nhưng điều đó quá phi lý.
"Chúng tôi yêu cầu nó bỏ đứa trẻ. Nó không chịu muốn sinh ra. Trong tương lai, nó muốn dùng đứa trẻ để ép Bộ Lệ Tình lấy nó". Mẹ Hàn nghẹn ngào nói, hối hận vì đã không ngăn cản Mạt Mạt và Bộ Lệ Tình yêu đương.
Trong phòng ngủ, Tạ Nghiên nghe quá mức chú tâm, không để ý bụng kêu gào, mãi đến khi nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đi tới mở cửa, liền nhanh chóng túm lấy.
“Sao anh lại đi?”
“Anh đi nấu cho em một tô mì. Bác sĩ nói phải để dạ dày không bị đói.” Hoắc Duyên Niên thực hiện đúng lời dặn của bác sĩ, vỗ nhẹ vào lưng của Tạ Nghiên mở cửa.
Cha Tạ lúc này đang trốn trong phòng ngủ, sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Duyên Niên khiến mẹ Hàn hoảng sợ và tiếng khóc ngừng lại.
“Hai người tiếp tục, đừng lo lắng cho con.” Hoắc Duyên Niên đi qua hai người vào phòng bếp mà không cảm thấy xấu hổ, bắt đầu nấu mì.
Tạ Nghiên phải ăn nhạt một chú, Hoắc Duyên Niên nhanh chóng làm một bát mì trứng rau xanh. Đã muộn rồi, chắc hẳn bố vợ cũng đói, Hoắc Duyên Niên ân cần đưa mặt cho bố Tạ trước, sau đó quay lại với Tạ Nghiên Nghiên.
Khi đi ngang qua mẹ Tạ và mẹ Hàn, cũng không quên nói với họ trời cũng tối rồi, ăn xong có thể từ từ nói chuyện.
Tạ Nghiên trong phòng nghe được lời nói của Hoắc Duyên Niên, không khỏi nghẹn cười.
“Nghiên Nghiên ăn này, anh đã luộc hai quả trứng cho em.” Hoắc Duyên Niên bưng một cái bát như bảo bối chỉ cho Tạ Nghiên hai quả trứng luộc lòng đào.
“Chồng của em thật tốt!” Tạ Nghiên ngửi được mùi thơm, quả nhiên cảm thấy thực đói bụng.
Hương vị mì của Hoắc Duyên Niên khá bình thường, mì hơi chín nhưng hai quả trứng luộc lòng đào rất đẹp mắt và ngon, Tạ Nghiên rất vui vẻ ăn một bát mì và no nê.
“Ngon lắm!”
“Ngày mai em vẫn ăn chứ?” Hoắc Duyên Niên được khen ngợi về tài nấu nướng của mình, vênh mặt lên.
“Ăn!” Khi cả hai đang dính nhau quên mất cách âm không tốt, mẹ Hàn đang khóc bên ngoài xấu hổ vì thao tác thần sầu của Hoắc Duyên Niên, bên này bà ta nói quan hệ của Mạt Mạt và Bộ Lệ Tình không tốt. Ở phòng bên, đôi bạn trẻ âu yếm chia cho nhau một nửa quả trứng lòng đào thêm chút rau xanh, Mẹ Hàn thở dài, sao Mạt Mạt nhà mình không bằng Tạ Nghiên.
Mẹ Tạ đã quen với hành động của Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên, bà không biết làm thế nào để an ủi mẹ Hàn.
Không ở lại được nữa, mẹ Hàn xin lỗi rồi quay về, sau khi mẹ Hàn đi thì bà lao vào phòng ngủ gọi hai vợ chồng trẻ đang dính nhau ra ngoài.
“Từ nay hai đứa chú ý một chút!”
“Mẹ, chuyện này hơi khó, ngày mai mẹ có rảnh không? Con sẽ tìm người lắp tấm cách âm trong phòng được không?”
“…” Cảm ơn mẹ Tạ muốn con rể im lặng.
Hoắc Duyên Niên bị Tạ Nghiên kẹp chặt lúa mì.
Trời không còn sớm, mẹ Tạ đã làm một nửa bữa tối, kết quả bà đã ăn hết mì, sau khi ăn mì của con rể, mẹ Tạ tiếp tục chuẩn bị tất cả các món ăn còn dang dở, đóng gói và đưa chúng cùng với những quả trứng.
"Bạn thân hồi đi học của con sắp kết hôn. Nó không biết con đã kết hôn. Thiệp mời đã được gửi về nhà." Trước khi đi, mẹ Tạ chợt nhớ ra và đưa thiệp mời cho Tạ Nghiên.
Thư mời viết về đám cưới của Đổng Hân và Lâm Sầm, Tạ Nghiên nháy mắt bối rối: "Lâm Sầm kết hôn?"
"Con biết vợ của Đổng tiểu béo sao?"
"..." Thằng quái nào biết cái tên Hân là đàn ông! Tại sao mẹ Tạ không trực tiếp gọi tên!
Tạ Nghiên rõ ràng cảm nhận được Hoắc Duyên Niên đang chế nhạo.
“Gần đây Nghiên Nghiên vẽ quá nhiều, đầu óc cũng không rõ ràng, mẹ, chúng con về trước đi.” Hoắc Duyên Niên giải vây cho Tạ Nghiên, mang theo từng bao lớn nhỏ cùng Tạ Nghiên đang ngẩn người rời đi.
Trên đường trở về, Tạ Nghiên đặt áo khoác vào ghế cho Hoắc Duyên Niên, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Anh dựa má vào cúc áo, không đổi tư thế cho đến khi thấy trên mặt có một vết tròn.
"..." Hoắc Duyên Niên vốn có vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt mang theo ý cười, bị Tạ Nghiên trừng mắt.
Anh đang ấp chuẩn bị về nhà nói rõ, Hoắc ba tuổi vẫn còn tâm trạng nhìn cúc áo của anh.
“Lái xe cho tốt và đừng nhìn xung quanh.” Chờ đèn xanh, Tạ Nghiên vừa hét vừa véo vào khuôn mặt mềm mại của Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên đã dành thời gian để chuẩn bị tốt. Không phải chỉ là xuyên thư sao? Hoắc Duyên Niên nhà anh có rất nhiều kiến thức rộng rãi, hắn có thể!
Về nhà, Tạ Nghiên bí mật đi tới két sắt lấy đuôi thỏ, lén lút giấu ở dưới gối trong lúc Hoắc Duyên Niên đang tắm, thú nhận xong có thể dụ dỗ hắn, bán sắc một chút cũng tốt. Dù sao cơ thể của anh cũng không tốt chắc Hoắc Duyên Niên sẽ không làm gì.
Tạ Nghiên cảm thấy mình thật thông minh.
Tạ lanh trí không nhận ra rằng cái gối husky của anh không được người nào đó ưa thích. Khi Hoắc Duyên Niên chuẩn bị đi ngủ, anh chán ghét đẩy thú bông ra, vì vậy nhìn thấy dưới mông con chó một cái đuôi trắng và mềm.
Thật uen mắt? Hoắc Duyên Niên nắm lấy kéo ra, đột nhiên nhìn thấy vật nhỏ nên được khóa trong két sắt này.
Hoắc rác rưỡi!!!! Tạ Nghiên trong lòng rống lên, nhưng mặt ngoài bất động.
Đã đến lúc thể hiện kỹ năng diễn xuất.
“Sau lưng em anhbđã làm gì?” Tạ Nghiên ôm hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay ôm đuôi của Hoắc Duyên Niên.
“Anh dọn két sắt đi, hay là mua cái khác?”
“Thẳng thắn được khoan hồng, khác cự sẽ bị phạt, anh còn muốn tiền tiêu tháng này không?”
Hoắc vô tội: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra???