Editor: LunaYang
Sáng sớm, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đã cùng nhau thức dậy, buổi sáng Tạ Nghiên muốn đến studio, cuối năm cần anh đến giải quyết một số việc.
Ngày hôm qua Tạ Nghiên muốn ăn bánh bao, khi xuống lầu liền thấy trong bếp bốc khói. Tạ Nghiên hung hăng hít vài hơi, nhưng thay vì mùi hương mà anh tưởng tượng, ngược lại lại là mùi ớt.
Hơn nữa mùi ớt còn rất nồng, Tạ Nghiên hắt xì vài cái.
“Bị cảm?” Hoắc Duyên Niên nghe thấy tiếng, từ trong phòng đi ra, hít vào mũi có chút khó chịu.
"Canh của dì nấu còn bỏ ớt? Em nhớ dì ấy không phải người miền nam sao?" Tạ Nghiên xoa xoa mũi, xuống lầu rút một ít khăn giấy đưa cho Hoắc Duyên Niên.
Vào bếp nhìn, hóa ra là đang băm ớt, chả trách mùi ớt hăng đến thế.
Chị đầu bếp giải thích là tương ớt đã dùng hết nên định làm một ít để nấu ăn cho tiện, vốn dĩ ớt cay buổi chiều mới chuyển tới, lúc đó không có người nên không tiện làm. Ai biết sáng sớm đã chuyển tới rồi, mẻ ớt ngon quá nên làm tương ớt luôn.
Tạ Nghiên gật đầu, chỉ cần không cho anh ăn canh ớt hiểm, thì cái gì cũng được.
Hoắc Duyên Niên kêu người mở cửa sổ để mùi vị tản ra, bưng cơm sáng lên lầu ăn cùng Tạ Nghiên.
Ăn sáng xong hai người cùng nhau ra cửa, trước tiên đưa Hoắc Duyên Niên đến Hoắc thị, Tạ Nghiên đến studio. Lúc đến nơi vẫn chưa đến giờ, Tạ Nghiên đến thì Tô Nhật An đã ở sẵn đang phác họa.
"Ăn sáng chưa? Thử tài nghệ của dì tôi." Đầu bếp không chỉ làm bánh bao mà còn có cả sủi cảo và xíu mại nữa. Tạ Nghiên cầm một gói và đến studio để chia cho mọi người.
Tay nghề dì rất tốt, Tạ Nghiên đã ăn sáng, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhật An ăn, anh cảm thấy mình còn có thể ăn thêm, hai người ăn ăn, những người còn lại lần lượt đến.
Tạ Nghiên đọc hợp đồng xác nhận không có vấn đề gì rồi ký tên. Công việc của anh đã kết thúc. So sánh với Hoắc bá tổng bận rộn, cảm thấy đau lòng cho Hoắc Niên Niên.
Tới cũng tới rồi, Tạ Nghiên dứt khoát ở trong studio cả buổi sáng, cùng với Tô Nhật An tâm sự về em gái của cậu ta, sau đó lại cùng tiểu Lệ và những người khác nói về những tin đồn gần đây.
“Tiểu Tạ, cậu không biết sao, hai ngày trước tiểu Lệ đã đi xem mắt thoát ế!” Vương Thư Hoành cầm khung ảnh trên bàn của tiểu Lệ và chỉ cho Tạ Nghiên. “Tiểu Lệ có ánh mắt thật tốt và tìm được một người đẹp trai. “
"Phu, tôi không nhìn mặt mũi, Triệu Du của tôi có rất nhiều nội hàm, được không?” tiểu Lệ đoạt lại khung hình lau lau, ghét bỏ tay Vương Thư Hoành dính đầy dầu.
Hai người ở đằng kia đang tranh cãi, đầu to lặng lẽ kéo Tạ Nghiên nói với anh rằng đêm Giáng sinh tiểu Lệ không có đi hẹn hò, mấy chị em tức giận đến nỗi đi xem mắt vào đêm Giáng sinh, không nghĩ tới lại thành.
Tạ Nghiên cảm thấy Giáng sinh là một ngày tốt lành, tiểu Lệ cũng vào lễ giáng sinh mà xem mắt thành công.
“Hoắc phu nhân~” tiểu Lệ ở đằng kia thắng trận, giật đồ ăn vặt của Vương Thư Hoành, và đưa chúng cho Tạ Nghiên. “Buổi trưa có thể cho tôi đi nhờ không ~”
“Được.” Dù sao buổi trưa cũng đến Hoắc thị, cho tiểu Lệ đi nhờ cũng không có gì phiền toái.
"Có tiện đường sao? Tiểu Tạ đến Hoắc thị, còn cô thì đi vòng đến Bộ thị." Vương Thư Hoành cãi nhau với tiểu Lệ lần thứ hai.
“Không sao đâu, tôi không vội.” Tạ Nghiên cũng không quá phiền phức, "tiểu Lệ, cô đến Bộ thị làm gì?”
“Bạn trai của cô ấy đang làm việc ở Bộ thị. Sáng sớm đã mang hai hộp cơm lại đây. Buổi trưa đến đó nhất định là đi đưa cơm cho bạn trai rồi. ”Đầu to giải thích.
Tiểu Lệ ho khan hai tiếng, má đỏ bừng ngượng ngùng.
Giữa trưa Tạ Nghiên đưa tiểu Lệ đến Bộ thị, người vừa xuống xe liền chạy tới cửa chính, buổi trưa có chút kẹt xe, vất vả cũng đi được mét, tiểu Lệ gọi điện nói rằng cô ấy vô tình đánh rơi thẻ cửa công ty trong xe.
Dù sao cũng sẽ bị chặn một lúc, nên Tạ Nghiên xuống xe, đem cho tiểu Lý.
Khu phố của Bộ thị rất xa hoa, lối vào có rất nhiều quán cà phê, buổi trưa có nhiều công nhân mặc đồ trắng mua cà phê, Tạ Nghiên liếc nhìn thì thấy có vài người đàn ông mang theo máy ảnh đang ngồi trong quán cà phê.
“Không phải đều là paparazzi chứ?” Tạ Nghiên nói thầm, theo lý nếu Bộ Lệ Tình không ở công ty, thì không có quá nhiều paparazzi ở cửa.
Tạ Nghiên bước tới sảnh đưa thẻ vào cửa cho tiểu Lệ, nhân tiện nhìn thấy bạn trai của cô ấy, nhìn anh ta cao lớn, lại là một người rất tỏa nắng.
Nhìn thấy hai người họ đang âu yếm ngọt ngào, Tạ Nghiên lại nhớ đến Hoắc Niên Niên nhà mình, phỏng chừng ai đó vừa kết thúc buổi sáng bận rộn, ngồi nghỉ ngơi trên ghế của mình để chờ anh đến ăn trưa.
Xoay người chuẩn bị rời đi, cửa vừa rồi trống không, lúc này đã đậu một chiếc Lincoln, Tạ Nghiên liếc mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt.
Nếu là trước kia thì anh có thể nhìn lâu hơn, nhưng Hoắc siêu giàu có rất nhiều siêu xe trong gara, Tạ Nghiên đã có thể bình tĩnh.
Đi qua trước mặt nhân viên bảo vệ, Tạ Nghiên vừa bước ra khỏi cổng, một người xả rác, không rõ là phóng viên hay là paparazzi, đã vác máy ảnh vây quanh.
"???" Chụp anh làm gì? Tạ Nghiên nhìn sững sờ.
“Là người qua đường, không phải Khương tổng!” Không biết là ai kêu lên,mọi người lui ra ngoài, tầm nhìn của Tạ Nghiên lại trống trãi hơn.
"..." Buổi sáng không xem điện thoại, cho nên Khương Hành cũng có dưa ăn sao?
Tạ Nghiên bước nhanh định quay lại xe xem điện thoại, chưa kịp bước lên đã bị người chặn lại.
Giọng nói này không dễ nghe, nhưng Tạ Nghiên nghe được ra được là của Khương Hành, cảm giác tư thế vừa rồi, Tạ Nghiên sao dám trả lời hắn, còn định nhanh chóng chạy đi, nhưng Khương Hành đã nắm lấy cánh tay của anh.
“Anh đến đây tìm tôi sao?”
Tạ Nghiên quay đẩu nhìn lại, là nam chính Khương Hành sau khi trãi qua rèn luyện, Tạ Nghiên nhất thời cảm thấy khí chất của Khương Hành có phần giống với Hoắc Duyên Niên.
Tuy nhiên, trong mắt Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên vẫn là người khí phách và đẹp trai nhất.
Ánh mắt chú ý tới nhóm người đang tới gần, Tạ Nghiên lập tức thoát khỏi tay người nọ.
“Anh là ai? Tôi chỉ vừa đi ngang qua.”
Tạ Nghiên định chạy, nhưng động tác của Khương Hành nhanh hơn anh, khi ánh đèn nhấp nháy và các paparazzi xung quanh không kịp nhìn rọ, anh ta mới ép Tạ Nghiên vào xe của mình.
"..." Xong rồi.
Nhìn paparazzi bên ngoài chụp ảnh qua cửa sổ, Tạ Nghiên cảm thấy ngày mai có thể sẽ ăn dưa của chính mình.
“Anh sợ paparazzi?” Trước khi Tạ Nghiên tìm tên thủ phạm giải quyết xong chuyện, thì đã có người lên tiếng trước.
“Đương nhiên, tôi là người đã có gia đình.” Tạ Nghiên nhìn Khương Hành, tại sao tên này lại để kiểu tóc giống Hoắc Duyên Niên?
"Vậy thì anh bí mật đến gặp tôi cũng không sợ sao? Đừng lo lắng, tôi có cách để Hoắc Duyên Niên không hiểu lầm." Khương Hành đã lâu không gặp Tạ Nghiên. Vốn dĩ buổi sáng đi họp còn thấy đau đầu bây giờ anh ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn lướt qua đôi má ửng hồng và ngượng ngùng của Tạ Nghiên, Khương lấy một lon cà phê từ ngăn đá trong xe đưa cho Tạ Nghiên.??? Tạ Nghiên cảm thấy được Khương Hành rất giống muốn Hoắc Duyên Niên hiểu lầm mình.
"Khương tổng, anh cho rằng tôi đến gặp anh sao? Buổi trưa tốt lành, tôi không cùng chồng đi ăn cơm, tìm anh làm gì?" Tạ Nghiên không hiểu nhìn Khương Hành mùa đông lớn nhét cho anh một lon cà phê lạnh. Muốn anh lạnh đến chết hay gì? Hay lại muốn anh đến bệnh viện với bệnh viêm dạ dày?
“Bởi vì anh nhớ tôi.” Khương Hành tự tin đáp, nhìn đôi giày Martin trên chân Tạ Nghiên, là nhãn hiệu yêu thích của anh ấy, chắc hẳn Tạ Nghiên đã nhìn thấy vòng bạn bè của anh ấy rồi mới biết.
Bị chọc tức đã đỏ mặt, Tạ Nghiên đã sớm đem Khương Hành kéo đen, cảm thấy cuối năm con hàng này bận rộn đến ngu luôn rồi, rốt cuộc nhìn ra như thế nào?
“Tôi chỉ nhớ chồng của mình, anh ta tên là Hoắc Duyên Niên. Cảm ơn anh nên dừng xe ở đây, tài xế của tôi vẫn đang đợi."
Tạ Nghiên nói xong chiếc xe đã dừng lại, nhưng là do đèn đỏ.
"Anh không cần không dám thừa nhận. Mỗi lần gặp mặt, anh đều lén lút nhìn tôi, còn cố ý giả bộ thân mật với Hoắc Duyên Niên để chọc giận tôi, thậm chí..." Khương Hành bán tín bán nghi. Chờ đợi Tạ hồng hạnh thú nhận.
"..." Khương Hành bị mù hay là mình mất trí nhớ? Làm chuyện này khi nào?
“Thậm chí cái gì?” Tạ Nghiên đột nhiên muốn xem Khương Hành đã bị mất trí nhớ đến trình độ nào.
“Thậm chí còn dùng chú tôi làm thế thân.” Đôi mắt Khương Hành tối sầm lại, trong không gian nhỏ bé có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Tạ Nghiên. Lần kia Tạ Nghiên ở rạp chiếu phim tựa vào vai anh ta, đã ngửi qua mùi này. Vì đến nhìn thấy anh ta còn đặc biệt xịt nước hoa?
“Khương Hành ngu ngốc, đừng nói nữa, tôi sắp nôn rồi.” Tạ Nghiên không biết mình đã làm gì khiến Khương Hành hiểu lầm, anh cảm thấy nếu không nói rõ với người này, có lẽ ngày mai trên mạng sẽ xuất hiện tin tức Hoắc phu nhân ngoại tình cùng hai chú cháu Bộ thị.
"Tôi chưa bao giờ thích anh. Tôi chỉ thích Hoắc Duyên Niên. Về phần chú của anh, tôi không thân với hắn." Tạ Nghiên chuyển danh sách đen của điện thoại cho Khương Hành, "Xin hãy trợn đôi mắt to của anh để nhìn rõ, tôi đã kéo đen các người. "
Tài xế có thể tưởng tượng ra khuôn mặt Khương tổng mà không cần nhìn lại. Lúc này muốn kéo tấm chắn lên không? Tài xế không dám nhúc nhích.
Bầu không khí dần trở nên khó xử, Tạ Nghiên ném cà phê sang một bên, mặc kệ Khương Hành đang đen mặt.
"Nói đi, anh cảm thấy tôi thích anh từ bao giờ, tôi có thể cho anh biết sự thật tàn nhẫn đằng sau nó."
"..."
"Anh cố tình ngủ trên vai tôi khi xem phim, và làm trò trước mặt Hàn Mạt Mạt. ”Khương Hành nghĩ kỹ, chính là trong nháy mắt đó trong lòng liền cảm động.
"Đó là ngủ thật, bộ phim đó thực sự rất nhàm chán. Hơn nữa anh cũng muốn ngủ rồi còn gì, hai người đều ngồi ở bên cạnh với Hàn Mạt Mạt cuối cùng anh cũng dựa vào cô ấy thôi."
"Còn có lần trước trước tôi không có nhìn Bộ tổng. Tôi chỉ thắc mắc không biết có phải Hàn Mạt Mạt đã gửi tin nhắn cho hắn hay không."
...
Tạ Nghiên tuyệt vọng nhớ lại vài lần gặp phải Khương Hành. Không có cảnh hai người ở chung, chỉ có sự ngọt ngào giữa anh và Hoắc Niên Niên.
“Anh suy nghĩ xem, nếu thông suốt thì gọi vào số này.” Tạ Nghiên để lại một dãy số điện thoại, yêu cầu tài xế dừng xe, xuống xe.
Tài xế cũng giống như Khương Hành lúc này đều sững sờ, nghe ông chủ nói nhiều chuyện ngu ngốc như vậy, ngày mai còn có thể đi làm sao?
Sau khi nghe Tạ Nghiên nói, Khương Hành cảm thấy anh đang nói thật, nhưng nếu Tạ Nghiên thực sự không có hứng thú với anh ta, tại sao lại cho anh ta số điện thoại?
Số điện thoại xa lạ này không phải là số của Tạ Nghiên, có thể là số phụ của anh ta?
Khương Hành không thể không bấm dãy số này, nếu Tạ Nghiên nghe máy thì tức là anh ấy đang đùa giỡn mình, nếu không... thì anh ấy thực sự là một kẻ ngốc như Tạ Nghiên đã nói.
“Dududu—”
“Xin chào tôi là bác sĩ Nghiêm, cho hỏi ngài là ai?” Giọng một người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại.