Hôm sau ở ký túc xá của Lục Huy, hai người thảo luận công việc chuẩn bị kết hôn. Lý Nguyên Nguyên lật xem giới thiệu khách sạn, Lục Huy nằm trên giường nhìn lưng Lý Nguyên Nguyên mỉm cười, thuận tay vuốt vuốt tai cô. Giật nhẹ tóc cô. Sờ sờ đầu cô. . . .
Lý Nguyên Nguyên chịu không nổi , lắc lắc đầu: "Lục Huy, anh làm gì đó?"
Lục Huy lười biếng: "Giỡn mèo."
Lý Nguyên Nguyên cắn răng bất đắc dĩ. Nghẹn trong chốc lát, nhớ tới mục đích hôm nay tìm đến anh. Trầm quyết tâm thấp giọng nói: "Ngày hôm qua, anh có xem em biểu diễn không?"
"Ừ."
"Thế nào?"
Lục Huy ngồi dậy: "Rất phấn khích nha."
Lý Nguyên Nguyên giả vờ không thèm để ý hỏi: "Còn gì nữa?"
Đợi nửa ngày không có hồi âm, Lý Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn Lục Huy, chỉ thấy anh đang mỉm cười nhìn cô: "Có phải em muốn hỏi anh đối với em làm quân nhân có suy nghĩ gì hay không?" Ngày đó sau khi máu nóng trở về, Lục Huy vốn đang nhớ lại tiệc tối rất phấn khích, nhưng lại vừa nghĩ đến tiết mục này là Lý Nguyên Nguyên sắp xếp, anh rất nhanh liền hiểu được ý của Lý Nguyên Nguyên.
Lý Nguyên Nguyên nghe xong lời anh nói lập tức gật gật đầu, cô thật muốn biết ý nghĩ của Lục Huy.
"Anh duy trì em tiếp tục làm quân nhân!" Lục Huy nói rất nghiêm túc.
"Thật vậy chăng?" Lý Nguyên Nguyên không dám cao hứng quá nhanh, "Nhưng anh không phải đối với mẹ anh. . . không quá thấu hiểu sao?" Anh không phải đã nói mới trước đây mẹ luôn không ở bên người, cho nên rất có ý kiến vân vân.
"Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Chờ anh lên quân giáo, từ từ liền thấu hiểu cho mẹ." Lục Huy nói.
Lý Nguyên Nguyên nghe xong nhẹ nhàng thở ra, "Em thấy anh đối với mẹ anh không thân thiết như vậy, ngược lại anh đối với dì Lâm kia dường như rất tốt, em còn tưởng rằng anh vẫn còn để ý."
"Không có. Cho nên anh liền nói phụ nữ các em lòng dạ hẹp hòi. Anh với mẹ anh từ nhỏ vốn không có thói quen thân thiết, trưởng thành bảo anh thấy mẹ liền đi lên ôm, việc này sao mà làm được? Còn dì Lâm từ nhỏ liền rất tốt với anh, dì thật sự đối với anh như con vậy, rốt cục anh không thể nói thông cảm cho mẹ ruột liền chẳng quan tâm dì Lâm chứ."
Tảng đá trong lòng Lý Nguyên Nguyên rốt cục rơi xuống: "Có nghĩa là nói anh cũng thông cảm em làm quân nhân, hơn nữa duy trì em tiếp tục làm?"
"Đúng vậy."
"Đời sau của chúng ta có bị ảnh hưởng hay không?" Còn chưa gả đâu, Lý Nguyên Nguyên đã bắt đầu lo lắng vấn đề đời sau, phụ nữ a phụ nữ. . .
"Sẽ không, trước kia thời mẹ anh là vì thật sự rất thiếu kỹ thuật binh như bà. Hiện tại nhân tài còn nhiều mà, liên đội các em không phải nói lại có tân sinh viên muốn tới sao? Tình huống của chúng ta khẳng định sẽ tốt hơn nhiều."
"Lục Huy. . ." Lý Nguyên Nguyên không có khúc mắc giờ phút này giống con mèo chôn trong lòng Lục Huy làm nũng.
" Nguyên Nguyên, chúng ta lập tức kết hôn đi."
Tốt, thật tốt quá!
Nhưng. . . . Lục Huy. . . sao anh hiện tại liền gấp hạng mục cuối cùng của hôn lễ thế?
Lý Nguyên Nguyên và Lục Huy cử hành hôn lễ long trọng, Lý Nguyên Nguyên giống đóa hoa ôm cánh tay Lục Huy cười từ đầu đến cuối, cái miệng nhỏ không hề khép lại, Kỷ Mẫn làm phù dâu ở bên cạnh lo lắng nói: "Chị Nguyên Nguyên, chị thật sự không điên. . . Không có việc gì chứ? Hay là chị trang điểm quá dầy nên chị phải cười? ..."
Thời điễm cô dâu quăng hoa, hoa có chút lệch, nhưng đồng chí Kỷ Mẫn anh dũng dám đột phá vạn trọng khó khăn bắt được hoa.
Cô quay đầu cả giận nói với Dương Tiểu Dũng: "Em đã đoạt được hai lần! Anh rốt cuộc có kết hôn với em hay không?!"
"Kết, chúng ta kết hôn đi!" Dương Tiểu Dũng lập tức nhảy ra hứa hẹn! Người bên cạnh cười ha ha.
Rốt cục, ba vị nữ sĩ đạt tiêu chuẩn kết hôn muộn của liên binh nữ núi Thiên Phong, trong năm nay đều kết hôn thành công!