Từ nhà cha mẹ rời đi, Tiếu Tử Hàm đi bệnh viện tái khám sẵn lấy giấy bệnh xin nghỉ phép. Cô làm nhân sự, cùng mấy người phụ trách kiểm tra sức khoẻ của bệnh viện cũng hòa đồng, chỉ là đây là lần đầu tiên lợi dụng chức vụ mưu lợi cá nhân.
Nghe nói cô muốn lấy giấy xin phép nghỉ, chị Trương giúp một tay liên tiếp lấy làm lạ, "Hôm nay chiến sĩ thi đua cũng sẽ lười biếng sao?"
Cô lúng túng cười cười, "Chồng em về thăm, hai ngày trước mới từ bộ đội trở lại, em muốn nhiều dành thời gian ở cùng anh ấy!"
"Chồng em là quân nhân? Ai nha, làm vợ lính không dễ nha, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh ấy thật vất vả tới một chuyến em nên dành nhiều thời gian cho anh ấy!" Chị Trương là một người cảm tính, tuyệt bút vung lên điền lời dặn của bác sĩ.
Tiếu Tử Hàm lấy tới vừa nhìn —— ngày? Chị gái này cũng có chút tàn nhẫn quá đi. Nhìn lại bệnh nhân, trầy chân tính thành gãy xương! Được rồi, cô là thật sự đau đến giống như gãy xương.
Chung Soái đối với việc Tiếu Tử Hàm xin nghỉ để có thời gian bên cạnh anh thật sự vui vẻ, vì cùng cô chờ lâu mấy ngày, anh lại gọi điện thoại hướng sư bộ kéo dài ngày nghỉ. Sư trưởng bình thường thương cho đoàn trưởng trẻ nhất trong doanh, lại biết anh là tân hôn, hơn nữa mấy năm này Chung Soái cơ hồ không có nghỉ ngơi qua, cho nên rất sảng khoái cho thêm nửa tháng.
Rời bệnh viện, bọn họ lái xe đến siêu thị mua đồ dùng hàng ngày. Chung Soái đem xe đẩy ở trước mặt chọn chọn lựa lựa, Tiếu Tử Hàm chân không lưu loát, cho nên chậm rãi theo ở phía sau, hai người duy trì cự ly một tay cánh tay, anh thì thỉnh thoảng quay đầu lại xem một chút, bộ dáng kia quả thật hận không thể cầm dây thừng đem cô trói bên cạnh mình. Đi ngang qua khu đồ dùng vệ sinh cá nhân thì Chung Soái đột nhiên dừng bước lại, nghiêng người đợi cô theo kịp mới nói, "Anh quên lấy nước cạo râu, em đừng cử động, đứng nơi này chờ anh!"
"Dạ!" Cô đỡ xe đẩy, gật đầu một cái, đứng tại chỗ chán đến chết ngó đông ngó tây xem một chút, này vừa nhìn nhất thời sắc mặt trở giống như bảy sắc cầu vồng. Hàng này cố ý chứ? Lại đem cô dừng trước quầy bao cao su.
Chỉ là. . . . . . Tiếu Tử Hàm liếc trộm những cái hộp nhỏ kia. Bọn họ hiện tại cũng không muốn đứa bé chứ? Vậy có phải nên ngừa thai hay không? Là cô uống thuốc sao? Uống thuốc có còn kịp không? Nghe nói phải uống trước khi làm, hay là sau khi làm đây! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Chung phu nhân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai từ trên giá rút ra một cái hộp.
Chung Soái chọn xong nước cạo râu vừa quay đầu liền trông thấy mình vợ lén lén lút lút cầm một hộp đồ ném ở trong xe đẩy, còn muốn giấu mà dùng khăn lông che kín, dựa vào thị lực ., anh liếc mắt liền thấy cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ là cái đồ chơi gì .
Anh không biến sắc đi tới, liếc nhìn các hộp nhỏ trên quầy, chợt giảo hoạt cười một tiếng, "Bà xã, thì ra là em thích kích thích?"
"?" Tiếu Tử Hàm nghiêng đầu mặt đầy vẻ không hiểu, đợi theo tầm mắt của anh thấy rõ chữ trên cái hộp chỉ kém không có tìm kẽ đất chui xuống dưới.
Hai tầng nóng lạnh! Ông trời ạ, chỉ là nghe cái từ này liền đủ tà ác rồi,sao cô lại thuận tay lấy ra cái hộp đặc biệt này?
Chung Soái nhìn cô mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu xuống tiến tới bên tai cô xấu xa nói, "Mặc dù anh cảm thấy kiểu bình thường thì tốt hơn, nhưng nếu bà xã thích, anh liền thích, chỉ là một hộp có thể chưa đủ!" Nói xong lại từ trên kệ lại lấy thêm một hộp loại thật mỏng.
Lần này Tiếu Tử Hàm dứt khoát muốn tìm miếng đậu hũ đụng chết thôi!
"Bà xã, vậy chúng ta về sớm một chút đi!" Chung Soái cợt nhã ôm chầm hông của cô, đẩy cô đi quầy thu tiền, bộ dáng kia là tiêu chuẩn sốt ruột khó nén!
Trên đường về nhà Chung Soái vừa lái xe vừa huýt sáo, lúc gặp phải đèn đỏ liền kéo tay sát về phía cô cười hắc hắc, khiến Tiếu Tử Hàm cảm thấy anh tựa như một con sói, làm trong lòng cô sợ hãi.
Chỉ là, thật đúng là bị cô nói đúng, Chung đoàn trưởng là sói, còn là một sói háo sắc đã bị bỏ đói nhiều ngày!
Cửa nhà đóng trong nháy mắt, Chung Soái tựa như sói đói nhào tới, bàn tay to cầm eo nhỏ của cô, đôi môi mỏng vô hạn lửa nóng đói khát hôn lên cô.
"A!" Cô kêu lên, cũng cho sắc lang thừa dịp cơ hội. Lưỡi ướt linh hoạt bỗng chui vào, trợt trong miệng, dây dưa cái lưỡi ngọt ngào mềm mại.
Mặc dù động tác nhanh chóng nhưng Chung Soái từ đầu đến cuối vẫn bận tâm vết thương trên đầu gối cô, vì không để cho cô đứng thẳng phỉa chịu vất vả, anh một tay nâng mông cô lên, để cho chân của cô không chịu lực.
Tiếu Tử Hàm bị anh nâng lên làm hai chân lơ lửng trong không trung, cảm giác chân đạp không tới đất khiến sinh ra khủng hoảng, từ bản năng chỉ đành phải đem chân buộc treo ở bên hông của anh, phòng ngừa mình té xuống.
Cử chỉ vô tâm này lại làm cho dục hỏa ở bụng dưới Chung Soái từ từ cháy lan ra đồng cỏ liền thành một cái biển lửa, động tác ngoài miệng càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay cũng càng dùng sức ôm trọn chiếc mông đầy đặn của cô, cách mấy tầng vải vóc dùng dục vọng cứng rắn như đá va chạm nơi nhạy cảm quan trọng của cô, bên va chạm bên dùng thanh âm khàn khàn thì thầm, "Bà xã, anh thích tư thế này!"
Trải qua anh nhắc nhở Tiếu Tử Hàm mới phát hiện động tác của mình có bao nhiêu sắc tình, vội vã muốn để xuống hai chân đứng lên, ai ngờ bị anh ôm chặt hơn.
"Kẹp chặt, anh ôm em đi lên!" Chung Soái có dụng ý khác, khom lưng mò trong túi mua hàng ở trên bàn ăn lấy ra hai hộp bao cao su, sau đó cúi đầu xuống lấy đôi môi nóng rực dán sát vào cổ của cô.
Hơi thở nóng bỏng phả trên cần cổ cùng cái lưỡi anh trơn trợt liếm hôn từng chút một của anh khiến Tiếu Tử Hàm không nhịn được run rẩy thân mình. “Uhm” lên một tiếng, lúc lên đến trên lầu cô đã bị hôn đến ý loạn tình mê, thân thể liền giống một cây đuốc, cháy sạch, người choáng váng, cho đến khi bị nhiệt độ đồng hồ đeo tay anh kích thích thì cô mới giật mình mình sớm bị lột trần chỉ còn lại đồ lót thật mỏng.
"Lạnh à?" Nhận thấy được cô khẽ run, Chung Soái lui ra để cho đích thân anh đứng trước cơ thể mềm mại mê người, giơ tay lên cởi sạch bề ngoài, đứng dậy điều chỉnh máy điều hòa không khí, cũng nhanh chóng đem mình cởi hết sạch.
Đột nhiên sức ép biến mất khiến Tiếu Tử Hàm rốt cuộc tìm được cơ hội thở dốc, xấu hổ không chịu nổi, tay chân cô vội loạn xạ kéo chăn lên che thân, ai ngờ mới vừa sờ tới góc chăn, liền bị Chung Soái đoạt trở về.
Thân thể nóng bỏng lần nữa bao trùm lên, anh khẽ cắn vành tai của cô, hơi thở nóng đánh vào trên gáy trắng nõn mềm mại, biết rõ còn hỏi, "Bảo bối, rất lạnh sao?"
Thấy cô phát ra run rẩy theo dự liệu, Chung Soái hả hê cười xấu xa. Mấy lần hoan ái trước anh đã sớm thăm dò nơi nào là điểm mẫn cảm của cô, chỉ là còn chưa đủ, hôm nay anh muốn cho cô nhiều hơn. Thừa dịp cô cả người như nhũn ra, phòng ngự yếu ớt, anh đưa tay trượt vào trong quần lót, lớn mật tìm kiếm hoa hạch ẩn mật nhất giữa hai chân cô.
"Ưm. . . . . . !" Tiếu Tử Hàm kinh hoảng thở gấp một tiếng, cắn môi phòng ngừa tiết lộ tiếng rên của mình.
"Bà xã, kêu lên, anh thích nghe tiếng của em!" Chung Soái dùng đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi hồng bị cô ngược đãi, ngón tay chậm rãi xoa lấy hoa hạch nhạy cảm, cố ý mang cho cô niềm khoái cảm tuyệt vời. Nhìn cô vẫn là đến chết vẫn không mở miệng, anh bất mãn lắc đầu một cái, ngón tay vạch ra cánh hoa nhỏ của cô, chợt trượt vào trơn mềm của cô, hung hăng di động, hấp dẫn ra ngọt ngào trong cơ thể cô rồi lại đâm vào.
"A. . . . . ." Đột nhiên bị vật lạ xâm nhập mang đến kích thích bén nhọn nhanh như tia chớp, Tiếu Tử Hàm thét lên ưỡn cong người, nghênh về hướng ngón tay anh đang làm loạn. Cảm giác tựa như sóng lớn từng trận đánh tới, cô cảm thấy mình giống bị trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán trong truyền thuyết, một tia hơi sức đều không có.
Khi bộ ngực hồng bị anh ngậm, liếm mút trêu chọc thì cô chỉ có thể phát ra tiếng rên khổ sở lại ngọt ngào. "Chung Soái. . . . . ." Cô kêu tên của anh, đôi tay nhỏ bé vững vàng cầm hai cánh tay của anh, hai mắt nhắm chặt bởi vì kích thích kịch liệt mà rỉ ra nước mắt.
"Ngoan, gọi ông xã!" Nhìn cô gái nhỏ phía dưới động tình, cảm thụ bắp thịt mềm mại của cô bọc lại anh, Chung Soái hao hết tự chủ dẫn dụ cô nở rộ.
"Ông xã, thật khó chịu. . . . . . !" Cô kiều mỵ kêu, lắc lắc thân thể khẩn cầu anh trong im lặng.
Nhưng Chung Soái lại quyết tâm muốn cho cô thoải mái đến mức tận cùng, vì vậy không để ý cô năn nỉ, cố nén sự vọng động tiến thẳng vào cô, ngón tay lần nữa trượt vào, hai ngón tay linh hoạt cũng ở chung một chỗ, cứng rắn. Cô ấm áp, lại thật chặt, anh chen vào, cuồng dã mà kịch liệt, hoàn toàn vuốt ve hoa huyệt. Kích mỗi một chỗ, tiết tấu mãnh liệt cuồng mãnh rốt cuộc đem Tiếu Tử Hàm đẩy qua điểm giới hạn.
"A, ông xã, không cần, em. . . . . . Em chịu không nổi!" Cô thét lên đạt tới đỉnh.
Đang lúc này Chung Soái nhanh chóng xé toang bao áo mưa, mang vào dục vọng cực nóng, hông ưỡn mạnh một cái xâm nhập cô, xuân triều tràn lan mềm mại, mạnh mẽ triển khai chạy nước rút vào nơi sâu nhất, hạ ấn ký của anh ở trong cơ thể cô. . . . . . Vừa mơi trải qua cơn cao trào. Thân thể bởi vì quá nhiều khoái cảm mà run rẩy, hoa huyệt thường xuyên co rúc lại bọc vật nam tính kia càng lúc càng chặt. Xoắn đến mức Chung Soái cứ mãi xuýt xoa rên rỉ.
"Bảo bối, em thật chặt, muốn cắn đứt anh!" Anh kéo ra hai chân của cô giắt trên cánh tay, để cho mông cô rời giường, sau đó đem hết toàn lực đẩy mạnh vào, hung hăng đẩy vào, mãnh liệt chạy nước rút, làm cho cô thét chói tai.
"A. . . . . . Đâm vào!" Tiếu Tử Hàm chỉ cảm thấy phía dưới cứng rắn. Va chạm đến bụng cô ê ẩm, uốn éo người tránh né anh chạy nước rút, không ngờ, càng kích thích anh ở phía trên, làm cho anh va chạm càng mãnh liệt hơn, một lần lại một lần đâm vào thật sâu, lấy nam căn nóng bỏng cứng rắn ma sát vào tận hoa huyệt của cô. Trái tim cô dập rộn rang thoe nhịp điệu dũng mãnh của anh, giây tiếp theo đó, cô đã rơi vào cơn khoái cảm điên cuồng hơn vừa rồi. Làn sóng khoái cảm dồn dập ùa đến, khi anh cuối cùng đâm vào chỗ sâu nhất của cô, làm cô không thể chịu đựng nổi nữa mà ưỡn cong thắt lưng, hét lên tên của anh: "Chung Soái!"
Đợi hơi thở dần dần bình phục, Chung Soái lật cô qua nằm ở trên người mình, chia sẻ dư vị sau hoan ái dịu dàng.
"Có đụng phải đầu gối hay không?" Anh khẽ vuốt ve mái tóc đen của cô thì thầm.
Hai lần lên đến đỉnh, Tiếu Tử Hàm ngay cả tiếng kêu rên cũng không còn sức, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
"Thích không?"
Cô len lén liếc mắt xem thường, làm ơn đi, vấn đề này muốn cô trả lời thế nào?
"Không thích?" Thấy bà xã trên ngực không có phản ứng, Chung Soái dùng bàn tay nghịch ngợm lướt qua sống lưng bóng loáng, dẫn đến cô khẽ run.
Ông trời, người này cần phải chấp nhất như vậy sao? Cô trở tay bắt bàn tay anh đang gây sự lại, thì thầm "Thích!"
"Thật không?"
"Thật mà, thật thích!" Cô đỏ bừng giống như con tôm luộc.
Chung Soái nhìn gò má đỏ hồng kia, vô cùng vui vẻ, bàn tay đè xuống mông cô, thấp giọng, cười xấu xa "Thích thì làm lại lần nữa!"
Cái gì? Một lần nữa? Coi như anh là sắc lang một đêm bảy lần, thân thể nhỏ nhắn của cô cũng chịu không được hành hạ như thế a!
"Bà xã. . . . . . Mới vừa rồi anh cầm nhầm, chính là dùng cái thật mỏng, lần này thử một chút cái em thích hai tầng nóng lạnh nhé!" Anh liếm chuẩn xác vào vành tai nhạy cảm của cô, mềm mại gọi, dục vọng mới vừa buông thả trôi qua vô tình hay cố ý cọ xát vào nơi mềm mại của cô, càng cọ càng cứng rắn.
Hai tầng nóng lạnh cái đầu anh ấy, hông của cô cũng sắp đứt rồi, làm sao còn có thể chịu đựng được kích thích hơn?
"Ông xã, em mệt quá. . . . . ." Cô chủ động làm nũng, hi vọng Chung đoàn trưởng khai ân, tha cho cô một lần!
"Vậy em nằm yên đi, để anh làm là được!" Chung đoàn trưởng lật người một cái lại đem cô đè ở phía dưới, vật cứng nóng nào đó đang chống đỡ ở tại cửa ra vào, chuẩn bị phá cửa mà vào.
Tiếu Tử Hàm lấy tay chống đỡ lồng ngực của anh cố nhích người khỏi sự nguy hiểm đang chực chờ công phá vào kia, chỉ sợ người đàn ông này sẽ như lần trước đem cô nuốt xuống không chừa một mảnh, trong miệng năn nỉ cũng cam kết "Anh không phải nói là còn nhiều thời gian ư, sáng mai có được hay không?"
"Nhưng. . . . . . Cái Hai tầng nóng lạnh đó còn chưa có dùng mà!" Anh một tay chộp tới cái hộp khác trên tủ đầu giường, thô bạo mở ra.
Tiếu Tử Hàm mắt thấy anh sẽ phải mở ra, cái khó ló cái khôn, nhíu mày thở nhẹ một tiếng, "Đau quá!"
Thanh âm này thành công ngăn trở động tác của anh, chỉ thấy anh chợt từ trên người cô xuống, khẩn trương kéo cô, "Nơi nào đau?"
"Đầu gối." Cô giả bộ rất khổ sở nói.
"Đáng chết, anh đè lên em phải hay không?" Anh cuống quít kiểm tra vết thương, thấy trên băng gạc không có vết máu mới thở phào, "Cũng may, không có ra máu."
"Bảo bối, thật xin lỗi, anh không phải cố ý." Anh nâng lên mặt của cô, chân thành nói xin lỗi.
Nghe được lời đó ngược lại đem Tiếu Tử Hàm vì nói láo làm cho ngượng ngùng, nhưng vì để không bị ăn sạch, cô còn là mạnh cắn răng tiếp tục diễn thôi, "Em không sao, nhưng không làm nữa có được hay không?"
"Dĩ nhiên!"
Lấy được trả lời khẳng định chắc canh, Tiếu Tử Hàm khó nén vui sướng, "Vậy chúng ta ngủ đi."
Nhìn đáy mắt cô lóe lên hài lòng, Chung Soái trong nháy mắt hiểu ngay quỷ kế của cô, bất đắc dĩ thở dài, cô gái nhỏ này là càng ngày càng biết điểm yếu anh!
Nhìn phía dưới ỉu xìu, anh ẩn nhẫn nằm xuống, đem cô ôm vào trong ngực, trịnh trọng tuyên bố, "Buổi tối tạm bỏ qua cho em trước, sáng mai tiếp tục!"
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên. Em không phải mới vừa nói sao, còn nhiều thời gian!" Anh cười đầy giảo hoạt, "Hừ, xem sáng mai anh thu thập em thế nào!"