Ngày đó qua đi, phản ứng của Tiếu Tử Hàm khiến Chung Soái giật mình, ăn tốt, uống tốt, ngủ tốt, tất cả đều rất bình thường. Giống như vào thời điểm mấu chốt, đột nhiên có một Tiếu Tử Hàm mạnh mẽ khác thường đứng ra trông coi tất cả, nhưng dáng vẻ bình thường đó lại càng thể hiện ra điều không bình thường của cô. Với một thân thế chấn động sau lưng như vậy, nếu là đàn ông sợ cũng gánh không được, huống chi là cô?
Nhưng có chuyện duy nhất Chung Soái cảm thấy vui mừng, đó chính là cô rốt cuộc chịu ngoan ngoãn tuân thủ "Mười điều không cho phép" mà anh bảo y như lời của Tống Bác Ngạn dặn trong kỳ kinh nguyệt: không cho phép bị lạnh, không cho phép thức ăn sống – lạnh - cay, không cho phép ra gió. . . . . . Không một lần kháng nghị, cô ngay cả gội đầu, tắm cũng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
Chung Soái không muốn cô cố ý đè nén, nhưng lại không biết nên khuyên giải như thế nào, cuối cùng chỉ đành phải lẳng lặng coi chừng cô, cẩn thận chăm sóc cô bắt đầu cuộc sống và ăn uống hàng ngày.
Cứ như vậy vòng vèo một hồi, Chung Soái nhìn Tử Hàm vui vẻ cầm y phục bước vào phòng tắm, trái tim lơ lửng mới thả lỏng đi xuống. Trong lòng âm thầm suy đoán, có lẽ cô thật dũng cảm hơn nhiều so với anh tưởng tượng, hoặc là cô cùng anh cũng có ý tưởng giống nhau ——cha mẹ như vậy không có còn hơn!
Thế nhưng ý tưởng này rất nhanh liền bị anh hủy bỏ, bởi vì Tiếu Tử Hàm đã ở phòng tắm hơn một giờ mà chưa thấy đi ra. Chung Soái ngẫm nghĩ mới phát hiện bên trong tiếng nước chảy tựa hồ vẫn chưa dứt, giống như cô đã năm ngày không được tắm, không phải là muốn cạo một lớp da đấy chứ?
Một nỗi bất an thoáng qua, anh vội vàng đứng dậy, vừa đẩy cửa phòng tắm ra đã nhìn thấy Tiếu Tử Hàm lõa thể ngồi dưới đất khóc đến rối loạn, suy sụp.
Anh xông lên tắt vòi nước, nhỏ giọng gầm thét, "Em muốn chết phải không?" Nhưng tay vừa chạm vào thân thể run lẩy bẩy của cô, nào còn có thể mắng nổi nữa, chỉ có thể thuần thục dùng khăn tắm lau khô thân thể cô rồi ôm trở về phòng.
Chung Soái đem cô đặt trên giường, kéo chăn quấn chặt lại, rồi mở máy điều hòa không khí, cho đến khi thân thể của cô không còn run nữa, anh mới an tâm, tức giận hỏi: "Em thật sự muốn làm anh đau khổ sao?"
Tiếu Tử Hàm cắn môi lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không có, chính là bởi vì sợ anh khổ sở, cô mới trốn trong tiếng nước chảy len lén khóc!
Chung Soái thở dài, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nhưng tuyến lệ của cô tựa hồ cực kỳ nhiều, anh càng lau nước mắt càng trào ra. Anh không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là học lần trước - hôn cô, nhưng môi mới vừa dán lên cánh môi ướt át, liền bị cô cắn chặt lại, còn chủ động đưa ra đầu lưỡi thơm dẫn dụ anh.
Cô chưa bao giờ có chủ động nhiệt tình, khiến Chung Soái kinh ngạc, anh nâng cằm cô và khẽ đẩy ra, chần chờ kêu lên, "Bảo bối?"
Tiếu Tử Hàm không nói gì, hai tay cầm lấy bàn tay anh dán lên ngực mình, suy nghĩ mơ hồ, đôi môi ướt át lướt theo vành tai anh, một đường liếm hôn đến tận yết hầu. . .
Động tác của cô rất chậm, cũng không quá thuần thục, nhưng đối với Chung Soái mà nói cũng là sự cám dỗ không cưỡng lại nổi.
Anh rên nhẹ một tiếng, giành lại quyền chủ động, tay trái dùng sức nắm lấy ngực cô, tay phải vuốt nhẹ tóc cô, một hớp bắt cánh môi yêu kiều, đầu lưỡi linh hoạt trượt sâu vào miệng cô, lật khuấy lưỡi non mềm, lấy hết hương vị ngọt ngào của cô.
So với lần trước, nụ hôn lần này cực kỳ nóng bỏng dây dưa, mang đầy dục vọng, khiến Tiếu Tử Hàm phát ra hơi thở run rẩy, nơi cổ họng ngâm ra tiếng “Ô, ô”.
Cô mạnh dạn cử động, đôi tay mềm dọc theo thân thể anh chạy đến eo, cởi dây lưng, kéo khóa kéo, cầm lấy phân thân của anh đang vểnh cao cực đại.
"Hừ …a. . . . . ." Lạnh lẽo hòa cùng lửa nóng mang tới kích thích khiến Chung Soái không nhịn được tiếng rên rỉ. Anh bắt được bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm, cúi đầu hung hăng cắn đôi nhũ hoa sớm bị đùa cho vểnh cao, lưỡi khéo léo trượt lên hai quả anh đào, khiến chúng nở rộ vì anh
"ưm. . . . . ." Bị anh linh hoạt âu yếm, Tiếu Tử Hàm không kiềm được tiếng rên nhẹ, thân thể mềm đến mức gần như hóa thành một hồ nước.
"Chung Soái, Chung Soái. . . . . ." Cô dịu dàng gọi tên anh mang theo cả nỗi sợ hãi cô đơn.
Tim anh theo tiếng gọi của cô dâng lên một niềm đau đớn, không thể diễn tả được tâm tình của anh lúc này, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn vành tai của cô, đặt cô dưới thân, thưởng thức sự rung động của cô, từng tiếng lặp lại, "Anh ở đây. . . . . ."
Tiếu Tử Hàm chưa bao giờ giống như bây giờ, vội vàng khao khát Chung Soái chiếm lấy cô, mấy ngày liên tiếp kìm nén sự tuyệt vọng và bất lực trước sự nảy sinh của bóng ma tâm lí, tất cả đều không ngừng gặm nhấm trái tim cô.
"Chung Soái, Hãy muốn em đi!" Cô khó khăn, ưỡn thẳng lưng cách một làn vải mỏng cọ xát thân thể nóng bỏng của anh.
Chung Soái nhanh chóng cởi bỏ quần áo, buông thả phân thân nóng bỏng ngay trước cửa huyệt, ngắm nhìn nơi đó ướt đẫm xuân triều, rồi sau đó chậm rãi tách ra mép hoa của cô, nhiệt huyết nóng bỏng to lớn đẩy vào cửa hoa huyệt, thật sâu đi vào trong cơ thể, được cô ôm chặt lấy.
"Nha. . . . . ." Anh phát ra tiếng kêu trầm thấp, eo đang lúc trầm xuống, dùng sức đâm sâu vào bông hoa non mềm của cô, mạnh mẽ di chuyển.
"A. . . . . . Chung Soái. . . . . ."
"Bà xã, anh ở đây!" Chung Soái dùng sức ổn định vòng eo nhỏ của cô, hung hăng đẩy hoa kính đang thít chặt rồi lại nhẹ nhàng rút ra, dùng sức đâm vào, mỗi lần đều nhập vào nơi thân thể sâu nhất khiến cô cầu xin tha cho.
"Ông xã. . . . . . Không muốn, quá sâu rồi!" Cô uốn éo người tránh né anh đụng chạm.
Động tác vô ý thức lại làm cho hoa huyệt co rút lại, khiến cho anh trên người cô chuyển động nhanh hơn, phân thân của anh to lớn cứng rắn chen vào trong hoa nhụy khép lại.
"Đau. . . . . . Đến! Không, không, em chịu không nổi. . . . . . Không muốn. . . . . ." Vừa đau vừa kích thích mang cho Tiếu Tử Hàm rung động, để cho cô khó chịu lại thoải mái dao động, móng tay lướt qua lưng anh, lưu lại vết cào thật sâu.
"Còn chưa đủ!" Anh khàn khàn nói một tiếng, nhắc hai chân của cô vắt trên cánh tay, lại đem hết toàn lực ra vào miệng nhỏ của cô, hưởng thụ cô bao bọc an ủi.
"A!" Cảm giác như lửa hoa ở trong thân thể chảy vọt, Tiếu Tử Hàm cao giọng hổn hển thở gấp, trong nháy mắt đầu trống rỗng.
Chung Soái nhìn cô gái nhỏ phía dưới nổ tung—— đôi môi rung động, hơi thở rối loạn tất cả đều là hương thơm ấm áp, sau cơn cao triều trong hoa kính càng thêm khít chặt co lại, đem anh bao bọc chặt hơn.
"Thoải mái nào? Là anh đây, bà xã!" Hắn khàn giọng lên tiếng, rút ra phân thân hãy còn cứng rắn, đem cô xoay ngược lại, đem thân thể nhỏ nhắn ép nhẹ ở trên chiếc giường êm ái, con ngươi đen khóa lại hoa huyệt ẩm ướt vừa trải qua xuân triều, phân thân lại muốn đâm sâu chôn vào trong cơ thể cô.
"Không muốn!" Cái tư thế mới này hoàn toàn khiến Tiếu Tử Hàm rung động thấp kêu, hoàn toàn không biết làm sao.
"Đừng sợ, hãy theo anh." Anh khàn giọng nói, kéo vòng eo thon, kéo cô lại gần, phân thân to lớn, nóng bỏng lại lần nữa đâm vào hoa huyệt non mềm, chỗ sâu nhất, ở nơi đó lưu lại dấu vết của anh.
Cô vô thức đáp lại, toàn thân mềm yếu, không làm gì được, chỉ có thể gắt gao níu lấy ga giường, anh không ngừng ra vào, không ngừng làm cho cô cất tiếng rên rỉ, cầu xin tha cho.
Không rõ trải qua mấy lần hoan ái, cô chỉ cảm thấy đến cuối cùng muốn kêu lên một tiếng cũng không có hơi sức, chỉ có thể như mèo con thấp giọng “ô… ô…”, cảm nhận được anh đi vào sâu, rất sâu, giống như cùng hòa vào thân thể cô, lấp đầy nội tâm trống rỗng của cô. Một lớp sóng trào lên, ngưng tụ, mãnh liệt giống như lửa khói bạo phát, rốt cuộc cô nghe Chung Soái gầm lên lúc rút phân thân ra, lại đâm thẳng vào hoa huyệt của cô, buông thả tinh hoa nóng bỏng, đem cô lại một lần nữa đẩy lên đỉnh cao ân ái!
Mất đi sự nắm giữ của cánh tay anh, Tiếu Tử Hàm mất đà ngã xuống giường, nằm úp sấp trên gối nặng nề thở gấp.
Chung Soái đem tay đặt lên eo nhỏ của cô, cô mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ, "Không muốn!"
Anh bất đắc dĩ cười, biết cô chắc chắn mệt muốn chết rồi.
Chung Soái nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho cô nằm trong lồng ngực mình, bàn tay dịu dàng khẽ vuốt tấm lưng tuyết trắng non mềm, không mang theo một tia dục vọng, chỉ có sự yêu thương cùng thân thiết, "Ngoan, ngủ một lát đi!"
Sau cao trào cô rất buồn ngủ, nhưng nằm ở trong lồng ngực Chung Soái, tiếng tim đập truyền tới khiến cô cảm thấy ấm áp, cảm giác trống của mấy ngày liên tiếp đều tan biến, cô từng hoảng sợ phát hiện trời đất bao la nhưng cô không có đất dung thân,vào lúc này cô lại hiểu ra, nơi nào có anh nơi đó là nhà!
Cô nhắm hai mắt ôm sát cổ anh, hướng về phía trái tim, từng chữ từng câu nói, "Từ nay về sau, em chỉ có anh!"
Mặc dù rất nhỏ giọng, nhưng cô biết anh nhất định nghe được, bởi vì tay anh cũng siết chặt trên vòng eo cô, trịnh trọng cam kết, " Nhất định sẽ không làm em thất vọng!"
Ngày thứ hai Chung Soái cùng với cô ở "Ngồi xuống" hẹn gặp Ngô Mỹ Phấn. Mẹ Tiếu còn tưởng rằng cô chủ động, muốn nói chuyện sính lễ, cho nên vừa vào cửa liền mang dáng vẻ trưởng bối, lạnh lùng giễu cợt, "Hừ, không phải nói không muốn theo chúng tôi rồi sao?"
Tiếu Tử Hàm liếc bà một cái, cười nhạt, "Qua hôm nay sợ là không còn cơ hội!"
"Có ý gì?" Mẹ Tiếu bị giọng nói khác thường của cô làm cho không giải thích được.
"Mẹ. . . . . . à, không đúng. Bà không phải là mẹ tôi!"
Ngô Mỹ Phấn phủi đất đứng lên, hoảng sợ nhìn Tiếu Tử Hàm, run rẩy hỏi, "Làm sao cô biết?" Ngay sau đó bà biết mình lỡ miệng, vội vã ngồi xuống, giấu đầu hở đuôi giải thích, "Cô… đừng nghe người ta nói bậy!"
Lời nói không mạch lạc đã sớm chứng minh lời của bà ngoại không phải là giả. Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, giọng điệu chậm rãi nói, "Tôi hôm nay hẹn bà ra ngoài là muốn hỏi, bà biết cha mẹ ruột tôi ở nơi nào không?"
"Tôi không biết cô đang nói gì!" Ngô Mỹ Phấn đến chết vẫn còn mạnh miệng.
"Tôi cũng đoán bà sẽ không nói. Chỉ là, cũng không còn quan hệ, dù sao có thể đem tôi vứt bỏ, cha mẹ như vậy tôi cũng không muốn tìm."
Lời nói tuy thật nhẹ nhàng, nhưng trên mặt vẫn lướt qua một tia khổ sở. Chung Soái thấy thế dưới bàn liền siết chặt tay cô.
Cô đối mặt với anh cười cười, thở phào ra một hơi, từ trong túi xách lấy ra một tấm chi phiếu, đặt lên bàn, từ từ nói ra mục đích thứ hai của ngày hôm nay, "Nơi này có vạn, mật mã là sáu không."
Ngô Mỹ Phấn nhìn chằm chằm tấm thẻ trên bàn, chần chừ hỏi, "Cô cho chúng tôi hay sao?"
"Đúng. Coi như là cám ơn các người bao nhiêu năm qua cho tôi miếng cơm ăn. Từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!"
Ngô Mỹ Phấn vừa nghe, kích động lại đứng lên, "Cái gì? vạn? Cô liền muốn đoạn tuyệt quan hệ? Đừng hòng mơ tưởng!"
Tiếu Tử Hàm nhíu lông mày nhìn chằm chằm người đối diện cô đã gọi là mẹ trong năm, tự mình nghĩ rằng Ngô Mỹ Phấn ít nhất sẽ có chút luyến tiếc tình cảm này suốt mấy năm qua, thật không ngờ rằng ở trước tiền bạc cùng thù hận, năm dưỡng dục mỏng mảnh đến thế, không chịu được một trận đả kích.
Cô khinh bỉ cười một tiếng, nhẹ giọng nói, "Tôi có một vạn biện pháp với bà đoạn tuyệt quan hệ, đến lúc đó đừng bảo là vạn, đồng bà muốn cũng không lấy được, chỉ sợ các người sẽ không có nhà để về!"
Nhìn Ngô Mỹ Phấn mặt lộ vẻ do dự, cô bưng trà trên bàn từ từ uống xong, sau đó chỉ ngón tay trên bàn sợi tổng hợp, "Bà vẫn không muốn?"
Ngô Mỹ Phấn vừa nóng vừa giận, theo thói quen liền vung tay lên định tát Tiếu Tử Hàm một bạt tai, nhưng vừa đưa tay lên liền bị Chung Soái kềm thật chặt, sức lực cứng rắn đau đến mức bà liên tiếp gào lên, "A, đau quá!"
"Tôi nói rồi, không được đụng đến người phụ nữ của tôi! Cầm tiền cút cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!" Chung Soái hất tay của bà ta ra, trầm giọng cảnh cáo.
Ngô Mỹ Phấn đau đến mức mặt trắng bệch, mặc dù không cam lòng, nhưng trong lòng lại vô cùng e ngại Chung Soái, đành phải cầm chi phiếu lên vội vàng rời đi.
Chờ đến khi bà ta đi xa, Tiếu Tử Hàm mới ngã vào vai Chung Soái nhẹ nhàng khóc sụt sùi, "Chung Soái, em thật sự cái gì cũng không có!"
"Ngốc ạ, em vẫn còn có anh!" Anh nhẹ lau nước mắt cô, dịu dàng khẳng định.