Kết Hôn Lần Thứ Hai

chương 39: bắt gian tại trận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại một buổi sáng, Tiếu Tử Hàm vừa xong hội nghị thường kỳ ra ngoài liền nhận được điện thoại của bà nội, "Tiểu Hàm, thứ bảy này Phi Phàm mang bạn gái trở lại, con về sớm một chút, phụ giúp dì Mai!"

"Dạ." Tiếu Tử Hàm sảng khoái đồng ý.

Cúp điện thoại cô nghĩ ngợi chốc lát, gửi đi tin nhắn cho mẹ chồng,"Mẹ, bạn gái của Phi Phàm đến, con có cần chuẩn bị quà tặng gì không ah?"

Giang Vận Hồng đang cho học sinh thực hành, thấy tin nhắn thì thầm cười một tiếng. Con dâu này làm việc đúng mực lại chu đáo, gặp phải chuyện không chắc hoặc không biết liền trưng cầu ý kiến của bà, sẽ không tự chủ trương, làm cho bà rất là hưởng thụ. Nói bà biến thái cũng tốt, nữ vương cũng được, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn bởi vì thế này vừa mất kia lại mọc ra, thử hỏi có mẹ chồng nào là không thích cảm giác được tôn trọng, được cần chứ?

Bà cười, nhắn tin trả lời con dâu, "Đưa sao có vẻ lễ độ là được. Dì Mai con nói cô bé kia là một cô gái nhỏ khoảng tuổi, con nên chọn một hộp phấn hồng Burber­ry tình ca, không quá quý trọng lại thân mật."

"A, con hiểu rõ rồi, cám ơn mẹ!"

Buổi chiều tan việc Tiếu Tử Hàm đi mua ngay quà tặng, bởi vì mục tiêu minh xác, cho nên cô chạy thẳng tới quầy chuyên bán Burber­ry, thuần thục mua xong. Đi ngang qua quầy Mis­soni thì áo trên người ma-nơ-canh nam bên trong tủ kính lập tức hấp dẫn ánh mắt của cô. Áo dệt kim màu nâu nhạt cổ chữ V, nút cài làm bằng gỗ, kiểu dáng đơn giản, xem ra ưu nhã đại khí.

"Chung Soái mặc vào chắc chắn rất đẹp mắt!" Trong lòng cô suy nghĩ, thì chân đã đi vào. Giá tiền không rẻ chút nào, nhưng mà nghĩ đến kết hôn tới nay cô còn chưa bao giờ mua đồ cho hắn, Tiếu Tử Hàm liền không chút do dự viết hoá đơn, cà thẻ.

Nhân viên bán hàng thấy cô sảng khoái như vậy, lại nịnh hót đề cử, "Mẫu này còn có đồ nữ, tiểu thư có muốn thử một chút không?" Nói xong từ trên kệ hàng gở xuống cùng mẫu áo dành cho nữ.

Đồ tình nhân? Không tồi, lúc bọn họ chụp hình đám cưới có thể mặc. Tiếu Tử Hàm khóe miệng giương lên, cười nói, "Lấy cho tôi size S."

Giơ lên hai túi thu hoạch lớn ra ngoài, Tiếu Tử Hàm từ trong túi lấy điện thoại di động ra gởi cho Chung Soái một tin, "Em mới mua áo tình nhân nha!" Mấy ngày nay cô giống như dưỡng thành một sở thích quái dị, chính là biết rõ hắn đang đi ra ngoài nhiệm vụ, không thấy được tin nhắn, nhưng cô còn là mỗi ngày cho hắn một tin ví dụ như "Phòng ăn nấu sườn muối tiêu, ăn thật ngon, anh trở lại em sẽ làm cho anh!" ... Chuyện vụn vặt, nhìn như hồi báo nhàm chán, kì thực bày tỏ nhớ nhung thật sâu.

Tin nhắn trong dự liệu không có hồi âm, Tiếu Tử Hàm tịch mịch cười cười, an ủi mình, "Mau á..., nói không chừng nhiệm vụ lần này kết thúc là hắn có thể trở lại!"

Từ quầy chuyên doanh ra ngoài, Tiếu Tử Hàm vốn muốn đi trên lầu mua đĩa phim, hay ăn bữa cơm gì, nhưng phía trước có một đám người chen lấn, lập tức đổi chủ ý đi siêu thị lân cận mua thức ăn, về nhà nấu cơm.

Mua xong món ăn lại chọn mấy đồ dung hàng ngày, lúc đi ra túi trên tay liền thay đổi thành bốn. Cô đang tính toán là ngồi tàu điện ngầm hay là trực tiếp thuê xe, ai ngờ mới vừa quay đầu nhìn thấy cách đó không xa này bóng dáng quen thuộc, còn chưa kịp cảm khái thế giới này thật là nhỏ, Tiếu Tử Hàm liền bị cô gái theo đuôi ở phía sau người đàn ông làm sợ ngây người, tâm chợt giật mình.

Trên đường xe hơi bắn ra ánh sáng chói mắt, tầm mắt của cô cũng bắt đầu mơ hồ. Cô chớp chớp cảm thấy ánh mắt cay xè, không dám tin nhìn chằm chằm bóng dáng mà dù ngay cả trong mộng cũng không rõ ràng như thế này, là hắn sao?

Thật sự là người đã hơn ba tuần lễ cũng không cùng mình liên lạc, chính là hắn sao?

Tiếng người huyên náo xuanh quanh đột nhiên giống như yên lặng xuống, Tiếu Tử Hàm nắm lấy túi ny lon thật chặt, sức lực lớn đến móng tay cũng khảm vào trong lòng bàn tay. Là tay đứt ruột sẽ xót chứ? Nếu không lòng của cô tại sao có thể có bị gắt gao xoắn chắc, đè ép đến đau như thế.

Cô ngơ ngác nhìn hai người đi qua bồn hoa, đi vào nhà hàng Tây ven đường, nhìn lại không tới bóng người. . . . . . Thân thể đột nhiên xuất hiện một cơn lạnh thấu tâm can, lạnh đến mức cô phải rùng mình.

Tiếu Tử Hàm chợt nhếch miệng cười, cô chưa bao giờ biết tiết mục bắt gặp chồng cùng bạn gái trước cùng nhau sẽ trình diễn ở trên người cô, còn có thể cẩu huyết hơn không?

Thật ra thì, cô nên xông lên nắm lấy áo chồng mình gầm thét chất vấn: "Làm sao anh lại đi chung với cô ta?" Nhưng cô chỉ là ép mình thay đổi tầm mắt, mím môi cười xoay người, quả quyết ngăn lại một chiếc xe taxi, nói địa chỉ nhà trọ.

Không phải là không muốn hỏi, chỉ là cô sợ, sợ Chung Soái sẽ nói, "Thật xin lỗi, anh vẫn không thể quên cô ấy!"

Cuối chân trời lóe lên vầng mây tím, gió lạnh rót vào trong cửa sổ xe vô tình quất vào trên mặt, cô lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy mây tía thật đẹp, chiếu lên trái tim đang đau đớn của cô, ngay cả hô hấp cũng cũng đau.

"Cô gái, đóng cửa sổ lại đi, mấy ngày này trời trở lạnh!" Phía trước tài xế tựa hồ không chịu nổi gió Bắc lẫm liệt, lên tiếng đề nghị.

Tiếu Tử Hàm sờ sờ gương mặt đã lạnh cứng của mình, dừng một chút, toét miệng cười khổ, "Lạnh mới phải, vừa đúng lúc giúp tôi thanh tỉnh."

Tài xế từ qua kính chiếu hậu nhìn ra Tiếu Tử Hàm, cười ha hả nói, "Gió lạnh rót vào càng mơ hồ, vẫn là đóng đi, lại nói người hay vật hồ đồ cũng tốt, hồ đồ là phúc khí, thanh tỉnh ngược lại mệt mỏi."

Đúng nha, thanh tĩnh khổ, hồ đồ sẽ khỏe thân, cô vẫn hiểu,nhưng cố tình học không được.

Cô thuận theo đóng cửa sổ xe, tài xế đại ca nói đúng, gió lạnh thổi cô choáng váng, người của cô, lòng của cô đã sớm bị một ác ma tên là "Kỳ vọng" rót đầy thuốc mê!

Một đường thẩn thờ về đến nhà, thẩn thờ mở cửa, bỏ vào thứ kia, lại thẩn thờ cuộn tại trên ghế sa lon. Cái người gọi"Kỳ vọng" đầu độc cô thuyết phục mình, nhất định là nhìn lầm rồi, đó không phải là Chung Soái, làm sao sẽ là hắn chứ? Nhưng khay trà bên cạnh túi Mis­sonin lại như Thượng Đế thờ ơ lạnh nhạt, khinh miệt giễu cợt cô lừa mình dối người cùng tự mình đa tình.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiếu Tử Hàm cứ như vậy cứng đờ núp ở trên ghế sa lon, không nhúc nhích, chỉ là hung hăng cắn môi, ra lệnh mình không cho khóc!

Trong cổ họng truyền đến nồng đậm mùi tanh thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô bần thần một lát, mới nhớ ra là tiếng chuông thuộc về Chung Soái.

Điện thoại bắt máy, cô còn chưa kịp nói chuyện, Chung Soái mở miệng trước, "Bà xã, em đang ở đâu?"

"Trong nhà, anh thì sao?" Cô cố gắng ngăn chận tâm tình, cố ý khiến thanh âm bình tĩnh lại.

"Anh à. . . . . . Nhiệm vụ mới vừa kết thúc."

Giọng nói chần chờ khiến tâm Tiếu Tử Hàm căng thẳng, đôi mắt cay xè, ngón tay nắm điện thoại cũng khẽ run, nước mắt khổ sở ức chế rốt cuộc không thể khống chế từ khóe mắt trượt xuống.

"Vậy sao?" Thanh âm của cô đã không ngừng được run rẩy.

"Ừ. Bà xã, anh còn có chuyện, cúp trước, em ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, không nên chạy loạn."

Cần vội vã như vậy, không thể đợi sao? Tiếu Tử Hàm oán thầm, sau đó khóe miệng nhếch lên, chát chát nói, "Tốt."

Cũng đúng, bọn họ có mười năm tình cảm, lại chia tay năm năm, đương nhiên phải nắm chặt thời gian giãy bày nỗi lòng lẫn nhau.

Nói gì sẽ quên Chung Dao, nói gì sẽ yêu thương cô, đều là gạt người. . . . . .

Không quên được, Chung Dao là đóa hoa sen trắng vĩnh viễn trong lòng hắn, tựa như chí tôn bảo trong lòng vĩnh viễn giữ lại, mất đi cô ấy có thể làm cho hắn cam nguyện chết, yêu sâu nặng như thế, làm sao có người thay thế được?

Tiếu Tử Hàm, mẹ nó, cô chính là một kẻ ngu!

Biết rõ trong lòng hắn không thể chấp nhận người khác, biết rõ không nên ôm lấy mong đợi, nhưng cô bởi vì một câu "Em là hiện tại cùng tương lai của anh" liền ngây ngốc lựa chọn như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cô cười ngu ngốc của mình, cũng hận mình mềm yếu. Mới vừa rồi cô nên không chút lưu tình phơi bày hắn, hỏi một câu tại sao? Tại sao rõ ràng không bỏ được, ngày trước lại còn cho cô kỳ vọng? Tựa như đấng tối cao cho người sắp chết khác tromng sa mạc thấy một ốc đảo xinh tươi, để cho bọn họ liều mạng sức lực còn sống đi truy đuổi, đẩy nhanh cái chết của bọn họ, nhưng kết thúc chỉ là trống không.

Loại cho hi vọng này rồi lại tuyệt tình phá hủy này, còn tàn nhẫn hơn cả việc tuyệt vọng lúc ban đầu. Tiếu Tử Hàm cười thảm tựa đầu ở trên ghế sofa, ôm ngực, "Hưởng thụ" cảm giác trái tim bị xé thành mảnh vụn.

Đầu mùa xuân ở Bắc Kinh còn mang theo hơi lạnh, đêm rét tuyệt vọng, cô không có mở đèn cũng không có mở điều hòa, trong nhà đen kịt, thân thể lạnh lẽo, suy nghĩ càng thêm trống không.

"Tạch" ! Đèn phòng khách sáng lên, ánh sáng chói mắt chiếu sáng một phòng hắc ám, thức tỉnh Tiếu Tử Hàm trong bi thương.

"Ai thế?" Cô thanh âm yếu ớt cơ hồ bao phủ trong không khí.

Không có nghe được đáp lại, lúc này cô mới thật sự hoảng sợ, cuống quít từ chân tóc nhảy dựng lên, nghĩ dò xét đến cùng. Nhưng ngồi quá lâu, chân đã sớm chết lặng, còn chưa có đứng vững liền trực tiếp té trên đất.

Không còn kịp kêu đau, một cái bóng người đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy tới, thân thể to lớn cao ngạo che kín một chút ánh sáng, dễ dàng liền đem cô từ trên mặt đất vớt lên, kéo vào trong ngực, bàn tay ấm áp mang theo trấn an, vỗ nhẹ lưng của cô, "Tiểu Hàm, là anh, đừng sợ, là anh!"

Giọng nam mát lạnh, mùi vị quen thuộc, còn có hơi ấm làm cho cô nhớ nhung. . . . . . Loại cảm giác an toàn đã lâu này để cho cô từ mới vừa hoảng sợ trở lại bình thường, cũng rất mau lâm vào trong sự sợ hãi lớn hơn.

Hắn thật sự ở Bắc Kinh, vậy người đàn ông cùng Chung Dao đi chung với nhau nhất định là hắn, nếu như mới vừa rồi cô còn mang theo một chút xíu chờ đợi kiểu bịt tay trộm chuông, thì sự xuất hiện của hắn tựa như một cái tát, hung hăng đánh thức cô lừa mình dối người.

Nhìn cô gái trong ngực không nói lời nào, Chung Soái cho là cô thật bị sợ đến muốn xỉu, vội vàng nâng lên mặt của cô, "Anh dọa em rồi. . . . . ." Tất cả câu hỏi khi nhìn rõ vệt nước mắt trên mặt cô cùng đôi môi bị cắn nát đành ngừng.

"Em khóc? Xảy ra ra chuyện gì? Tại sao khóc?" Hắn nâng cằm của cô, ngón tay khẽ run đặt lên cánh môi cô còn rướm máu, trong mi mắt tất cả đều là nóng nảy, đau lòng và tức giận.

Đáng chết, rốt cuộc xảy ra ra chuyện gì để cho cô khóc thành ra như vậy?

Thấy cô chỉ là lặng yên không lên tiếng, đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc, Chung Soái bắt bả vai của cô thật chặt, giọng nói không kiên nhẫn gầm nhẹ, "Em nói thật ra đi? Khóc cái gì? Còn nữa, ai cho phép cho em tự cắn môi của mình?"

Tiếu Tử Hàm nhìn chăm chú vào Chung Soái đang tức giận, trong ánh mắt của hắn có hình bóng của cô, cơn giận của hắn tựa hồ cũng từ quan tâm, nhưng cô không biết trong lòng của hắn có vị trí của cô hay không? Thoáng nhìn đi chỗ khác, né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, cô cuối cùng không có dũng khí nói ra sự thật!

Chung Soái ngưng mắt nhìn cô trầm mặc, trong lòng vô cùng lo lắng khó chịu, hắn rất muốn nắm bả vai của cô dùng sức lay động, cạy ra miệng của cô ép cô nói thật. Nhưng chung đụng lâu như vậy, hắn sớm hiểu rõ tính tình Tiếu Tử Hàm, nếu như hỏi như vậy, không những không chiếm được kết quả, ngược lại sẽ kích thích cô đối kháng mãnh liệt hơn.

Hắn hít sâu vài hơi, ám hiệu mình phải có kiên nhẫn, rồi sau đó buông ra quả đấm nắm chặt của mình, ngữ điệu êm ái dụ dỗ cô nói ra chân tướng, "Bà xã, có phải bị anh hù hay không sợ?"

Tiếu Tử Hàm không nói gì.

Hắn dịu dàng đặt lên bụng của cô, thử dò xét hỏi, "Có phải dì tới, đau bụng hay không?"

. . . . . .

"Vậy có phải không thoải mái hay không?"

. . . . . .

Nhưng mặc kệ hắn dịu dàng kiên nhẫn như thế nào, cuối cùng ngay cả câu hỏi ghê tởm "Có phải quá nhớ anh hay không?" Như vậy cũng đã nói ra, Tiếu Tử Hàm vẫn như cũ, mí mắt cũng không chớp, chớ nói chi là đáp lại.

Chung Soái cau mày nhìn vợ mình hoàn toàn không để ý tới mình, thầm than, kiên nhẫn sắp dùng hết, tầm mắt thấy mấy túi mua hàng trên bàn trà, ánh mắt sáng lên, cong người qua lấy, cười hì hì hỏi, "Bà xã, đây chính là đồ tình nhân em mua cho anh sao?"

Tay của hắn mới vừa lấy áo ra, Tiếu Tử Hàm vẫn trầm mặc rốt cuộc mở kim khẩu rồi, nhưng là lạnh lùng hét một tiếng, "Để xuống!"

Chung Soái hơi chậm lại, chau mày lại kinh ngạc nhìn Tiếu Tử Hàm, ngón tay cứng đờ nắm áo.

"Tôi nói anh để xuống!" Tiếu Tử Hàm dùng thanh âm lạnh lẽo thấu xương lặp lại một lần nữa.

Chung Soái coi như trễ nải nữa cũng đoán được cô giận hắn, nhưng mà, tại sao? Chẳng lẽ? Không thể nào a!

"Được!" Hắn thuận theo mà đem áo bỏ vào bao, tầm mắt rơi vào một túi khác bên bàn trà thì lập tức xác nhận suy đoán của hắn, quả nhiên là hắn gây họa!

"Em thấy anh cùng Chung Dao rồi, đúng không?" Chung Soái bình tĩnh hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio