Trên web có người nhạo báng những người đi du lịch là "Lên xe ngủ, xuống xe đi tiểu, nhìn thấy tảng đá chụp hình". Vốn Tiếu Tử Hàm cũng cho là như vậy, nhưng chuyến trăng mật lần này lại hoàn toàn phá vỡ ý tưởng đó. Chung Soái dùng hành động nói cho cô biết, thật ra thì du lịch cũng là một việc rất thích ý.
Mỗi ngày, hai người ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hoặc lặn xuống nước xem san hô, hoặc ngồi thuyền buồm lướt sóng, hay là việc gì cũng không làm, chỉ là tựa sát vào nhau nằm ở trong phòng, đọc sách, uống một chút đồ uống, mà gần tối thì hắn không sợ người khác làm phiền dạy cô bơi lội.
Chung Soái không thể nghi ngờ là sư phụ tốt nhất, tỉ mỉ, kiên nhẫn, quan trọng nhất là có hắn bên cạnh, Tiếu Tử Hàm cảm thấy an tâm, dám buông tay buông chân, cũng tiến bộ bơi được một khoảng xa—— dĩ nhiên, huấn luyện viên tốt, học phí tự nhiên sẽ không thấp. Riêng những thứ lửa nóng kịch liệt kia, triền miên kinh thế hãi tục đoán chừng có thể khiến Tiếu đồng học trọn đời khó quên rồi. . . . . . Chỉ là! Coi như đắt đến đáng giá, ít nhất cô rốt cuộc đột phá biết bơi, còn thuận lợi học được việc lấy hơi, đoán chừng luyện tập thêm chút nữa, không lâu lắm liền có thể nhẹ nhõm bơi thước qua lại.
Thời gian như thoi đưa, ngày vui vẻ luôn ngắn ngủi, Tiếu Tử Hàm còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức, ngày nghỉ đã trôi qua.
Trả phòng, chiếc đồng hồ báo thức đẹp trai nhìn cô niệm niệm không thôi, đưa tay xoa xoa tóc của cô, mỉm cười hứa hẹn, "Nếu thích, về sau anh sẽ hàng năm cùng em tới đây một lần, chỉ cần em không ngán."
"Sẽ không ngán." Tiếu Tử Hàm kiên định nói.
Làm sao mà ngán? Nơi này cất chứa niềm sung sướng ngọt ngào của bọn họ, chứng giám lời hứa bọn họ nắm tay làm bạn.
Lưu luyến đến quên về, vui đến quên cả trời đất, đúng là vẫn còn mang theo trời lam biển biếc cảnh đẹp trở lại thành phố hỗn loạn lo lắng. Chung Soái còn có mấy ngày nghỉ, ngược lại Tiếu Tử Hàm trở lại ngay ngày thứ hai liền ngoan ngoãn trở về đi làm.
Buổi sáng đến phòng làm việc, cô đem một chút quà vặt mua ở sân bay phân cho đồng nghiệp, vừa mới mở máy vi tính, liền bị lãnh đạo truyền đòi, cho biết muốn cô tham dự hạng mục mới của tổ C. Lúc đi ra, Trương Lệ tổ C lập tức cười khanh khách tiền đến gần, tranh công nói, ""Tử Hàm, lão đại của chúng ta đối với cô thật quan tâm nha, cố ý chỉ định muốn cô tham dự. Biết cô nghỉ phép, còn cố ý đem thời gian khởi động hạng mục lùi lại!"
Tiếu Tử Hàm nở nụ cười cứng nhắc, trong lòng buồn bã liên tiếp, bọn họ làm một hạng mục chính là ngày đêm điên đảo, làm thêm giờ, thức đêm là chuyện thường, tổ trưởng tổ C này rốt cuộc là ưu ái cô hay là làm khó cô đây?
Buổi tối về đến nhà, vẻ mặt Tiếu Tử Hàm như đưa đám hướng Chung Soái kẻ lại mọi chuyện, cũng áy náy nói, "Em còn muốn nhiều thời gian ở cùng anh!"
Chung Soái cười hôn cái trán của cô, vân đạm phong khinh nói, "Không có chuyện gì, núi không dời vì ta, thì ta dời vì núi vậy!"
Tiếu Tử Hàm lúc ấy không có hiểu ý tứ của anh, sau này mới hiểu.
Hạng mục khởi động ngày thứ hai, trước giờ tan tầm tổ trưởng đột nhiên tuyên bố buổi tối muốn gấp một phần báo cáo. Tiếu Tử Hàm thầm mắng, sau đó vội vàng gửi nhắn tin cho Chung Soái, "Thật xin lỗi, buổi tối em phải tăng ca, không thể trở lại ăn cơm cùng anh, tự anh giải quyết đi, món ăn em để trong tủ lạnh hâm lại là được."
Gửi xong cô đau lòng mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh, vốn là bọn họ hẹn ước buổi tối về nhà nấu cơm, vì giảm bớt phiền phức của cô, Chung Soái chưa bao giờ trải qua chợ rau còn xung phong nhận việc theo chỉ thị của cô đi mua sắm thức ăn, nhưng bây giờ. . . . . .
Chung Soái tin nhắn trở về rất mau, chỉ có đơn giản, "Không có việc gì."
"Thật xin lỗi!" Hắn không chút nào oán giận, càng khiến cô thêm áy náy.
"Đứa ngốc, công việc mà! Em nhanh đi ăn cơm, ăn no mới có hơi sức làm việc. Còn nữa, trước khi xong việc gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."
Một câu bình thường không thể bình thường hơn, lại làm cho Tiếu Tử Hàm đọc tới đọc lui mấy lần, cho đến màn hình ngầm tắt đi, cô mới nâng lên khóe miệng gửi đi "Tốt!"
Tắt điện thoại, cô nghe ở phòng ngoài Trương Lệ đang thống kê đồ ăn để ra ngoài mua. Cô vội giơ tay lên, muốn một phần cơm thịt bò.
Đồ ăn mua ngoài đưa đến lúc cô đang cùng đồng nghiệp thảo luận lựa chọn mô hình sử dụng, chờ thảo luận xong đi cầm hộp cơm, mới bi thống phát hiện phần của mình không biết bị vị đại tiên nào cầm đi. Cô thở dài, tự nhận xui xẻo, đi phòng giải khát pha một ly cà phê, lại lấy bánh bích quy dữ trự tùy tiện bỏ bụng.
Đang cẩn thận phòng ngừa mảnh vụn bánh bích quy rớt tại trên bàn gỗ, tin nhắn lại tới, còn là của Chung Soái, "Em yêu, anh ở nhà làm mì sợi, chỉ là không có em, ăn không ngon, %>_