Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

chương 43: chương 43:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả một tuần nay Thư Dư thực sự chơi như điên.

Không cần phải nghĩ đến chuyện sinh con nữa, những quy định trong giai đoạn chuẩn bị mang thai đã không còn, tiễn được bà dì đi, tâm trạng thoải mái êm ả, chị em tung hoành ngang dọc.

Nếu trợ lý của Phó Tây Từ không chủ động liên lạc với cô, cô gần như quên bén rằng mình còn có một người chồng ở nước ngoài xa xôi.

Người trợ lý dùng giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển báo với Thư Dư thời gian Phó Tây Từ sẽ trở về Trung Quốc.

Phản ứng đầu tiên của Thư Dư là đọc nó, over.

Trợ lý chờ một lúc, đại khái hiểu được là do phu nhân không hiểu ý mình, liếc nhìn sắc mặt khó coi của ông chủ, như đang báo cáo nhỏ, 【 Phó tổng có chút không vui. 】

Thư Dư ngay lập tức phản ứng ra, 【 Chuyện kinh doanh bàn bạc bộ hỏng rồi hả? 】

Cô không hề nghĩ về bản thân mình chút nào.

Trợ lý ngẩn người, đáp: 【Cũng coi như là vậy đi. 】

Thư Dư: 【Ồ, cũng bình thường thôi. 】

Trên thương trường, cho dù Phó Tây Từ có là chiến thần cũng rất khó đánh trận nào là ắt thắng trận đó được.

Quá khó rồi, trợ lý cho rằng dù cho phu nhân có không hiểu ý anh ấy bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng thân là cấp dưới, anh cũng không có tư cách đề nghị phu nhân, ngoại trừ dùng cách đi đường vòng này, anh cũng không thể làm gì.

Người trợ lý lại nhấn mạnh: 【Phó tổng mặt mày đen xì mấy ngày nay, trước đây chưa từng thấy bao giờ. 】

Phu nhân của sếp trả lời rất nhanh: 【Thật à, tôi không tin. 】 Phó Tây Từ mặt mày vô cảm, không phải ngày một ngày hai.

Trợ lý:"……"

Anh ấy đã bỏ cuộc.

Ngày trở về Trung Quốc, Phó Tây Từ ít nói hơn, mím chặt môi, nhìn ai cũng giống nhau, đi đến đâu cũng bị bao trùm bởi bầu không khí áp suất thấp.

Trái tim của trợ lý như bị xé ra làm hai nửa, hai nửa cái nào cũng cẩn thận cố giữ lấy, vì sợ bị làm tổn thương.

Áp suất không khí thấp được duy trì cho đến khi anh bước đến lối ra và nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Thư Dư đi một đôi giày cao gót bảy phân, một chiếc váy đen nhỏ có đường xẻ ở đùi, đôi chân thẳng tắp thon dài, mái tóc xoăn dài tùy ý xõa trên vai. Cô đứng yên ở đó mà như đang biểu diễn trên sàn catwalk.

Khóe môi mím lại nhếch lên, đáy mắt hạnh nhân sáng lạ thường, nhìn người có vạn phần mê hoặc.

Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện nhìn thấy phu nhân anh còn cảm thấy vui vẻ hơn cả khi được nhìn thấy bạn gái.

Cảm tạ trời đất, sự nghiệp của anh đã có thể tiến xa hơn một chút với ông chủ của mình.

Phó Tây Từ tìm thấy cô sớm hơn so với Thư Dư nhìn thấy anh.

Lúc đầu, cô đưa tay ấn chiếc kính râm tròn màu vàng hồng, bình tĩnh nhìn lướt qua những người đi ra, sau khi liếc nhìn vài cái, cô liền tháo kính ra, nghiêm túc tìm người.

Cả tuần nay anh cảm thấy rất tức giận.

Anh tức cô đến mức miệng nam mô bụng bồ dao găm, hôm đó còn ôm cổ anh thì thầm vào tai rằng sẽ nhớ anh, nhưng thực chất chỉ là dỗ dành anh mà thôi.

Lúc này Thư Dư chỉ đứng đó không làm gì cả, tự nhiên anh lại hết giận.

Phó Tây Từ đẩy vali qua, Thư Dư cũng nhìn thấy anh, nhếch môi cười, đi về phía anh, cô đi lại gần rồi nhào vào lòng anh.

Mùi thơm ngào ngạt quen thuộc đập vào mặt.

Sân bay nhiều người như vậy, Thư Dư cũng không thấy xấu hổ, hào phóng ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, "Phó tiên sinh, người yêu của anh đã tới, xin mời ký tên, cảm ơn.”

Hai người không gặp nhau chỉ mới một tuần, khoảng thời gian không quá dài trong những chuyến công tác của Phó Tây Từ, nhưng anh cảm thấy như nửa tháng đã trôi qua.

Lần này, khiến anh cảm thấy khó chịu hơn bất cứ lần nào khác.

Mặc dù trên mặt Phó Tây Từ không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng thân thể anh vẫn thành thật cúi đầu, hôn lên trán cô như thể là ký tên: "Cám ơn Phó phu nhân dù rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để qua loa cho có lệ với anh.”

Nụ hôn này quá đột ngột, ngoài dự liệu của Thư Dư, dường như nơi được hôn vẫn còn hơi ấm của anh.

"Không có lương tâm."

Cô cong môi, mặc dù cả tuần nay cô đã quên mất anh, nhưng hôm nay cô lại cố ý đến đón anh, "Em rất nhớ anh, anh không muốn em thì muốn ai đón đây hả?”

Dù sao nói lời tình cảm cũng không mất tiền, cô có thể bán nó bằng một đồng cát-xê.

“Anh sai rồi,” Phó Tây Từ tiếp lời cô, “Anh xin lỗi Phó phu nhân.”

"Thấy anh thành khẩn, em tha cho anh đấy."

Thư Dư nhìn Phó Tây Từ vài giây, có nhìn thế nào cũng không nhìn ra sắc mặt anh không tốt, tâm trạng này cũng rất tốt, tại sao trợ lý lại nói với cô mấy ngày nay mặt mày anh cứ đen xì lại?

Đây có giống kiểu người mặt mũi đèn xì cả mấy ngày rồi không?

Ít nhất thì cô hoàn toàn không nhìn thấy như vậy.

"Làm sao vậy?"

“Trông anh rất vui vẻ.” Câu nói này là Thư Dư nói với trợ lý.

Cảm nhận được ánh mắt đang hướng về phía mình, người trợ lý bị sặc và ho dữ dội.

Bị ép ăn cẩu lương cũng không sao, nhưng cẩu lương còn chưa ăn xong đã phải thanh toán thì liệu có phải là hơi ức hiếp người rồi không vậy? Trợ lý không dám nhìn Thư Dư nữa, chủ động đẩy vali vội vàng đi tới chỗ đậu xe.

Phó Tây Từ cau mày, nhìn sự khác thường của trợ lý và hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?"

“Chắc là thấy chúng ta thân thiết như vậy, khiến cho đứa nhỏ cảm thấy ghen tị đấy.” Thư Dư nói xạo không chớp mắt, trong lòng đã mắng trợ lý nhỏ một trận.

Phó Tây Từ trở về Trung Quốc vào buổi sáng, điều này không ảnh hưởng đến cuộc hội ngộ của hội chị em Thư Dư vào ban đêm.

Quan điểm duy trì quan hệ vợ chồng chỉ đến đây thôi, nếu cô duy trì quá nhiều sẽ trông hơi giả tạo, diễn kịch một lần là đủ, diễn kịch cả ngày thì mệt mỏi quá.

Đối với Thư Dư, cô không còn khăng khăng đòi chồng làm con mỗi đêm, bạn bè của cô vui mừng còn không kịp nữa là

Vài ngày trước, Phó Tây Từ đang đi công tác, việc cô đi ra ngoài mỗi tối là chuyện bình thường.

Nhưng hôm nay, khi Phó Tây Từ đi công tác trở về, cô không có ở nhà để ở bên cạnh ông xã mình, mà ngược lại việc đi chơi với những người độc thân như họ là điều không bình thường.

“Cãi nhau chưa?” Từng người giả làm Sherlock·Holmes bật dậy, phân tích lý do.

"Không phải vừa mới trở về sao? Lấy đâu ra thời gian cãi nhau? Chắc là Phó tiên sinh bận rộn không thể chăm sóc bà xã mình rồi.”

"Không phải chứ, tới nói này, như vậy ít nhiều gì cũng có hơi quá đáng đấy, một tuần không thấy được cái bóng người cũng không sao đi, trở về vẫn không gặp được. Tiểu Thư, tối nay cậu về muộn một chút đi, như này phải trị rồi.”

“Nhất trí vậy đi, người đàn ông này chính là con diều trong tay, phải biết khi nào nên thả khi nào nên siết chặt lại.”

"..."

"Đã ra ngoài chơi, sao lúc nào cũng nói mấy thứ nhàm chán vậy? Hai người đều chưa kết hôn, sao lại quan tâm cuộc sống hôn nhân của tớ như vậy?"

Thư Dư dựa vào tay vịn của bàn, một tay chống cằm, dáng vẻ như một ông già cầm điện thoại.

Tại sao cô ra ngoài chơi, luôn bị nhắc nhở rằng đã là gái đã có gia đình.

Sau khi không cần có con, mối liên hệ giữa cô và Phó Tây Từ thực ra rất yếu ớt, nói trắng ra là giống như lúc mới kết hôn, ngoại trừ có thêm một tờ giấy kết hôn, quỹ đạo cuộc đời của họ không thay đổi nhiều.

"Bởi vì tớ chưa kết hôn, nên rất tò mò về cuộc sống hôn nhân. Cậu là người kết hôn sớm nhất trong chúng tớ, chúng tớ có thể học hỏi được nhiều bài học từ cậu.”

“Ồ, cầu xin chỉ giáo chứ gì, nói sớm đi.” Thư Dư nhướng mi, nếu nói về việc làm giáo viên cho người khác, thì cô đây sẽ không cảm thấy buồn ngủ.

“Mời cậu nói.”

Thư Dư hắng giọng một cái, "Có một câu nói rất hay, hiếm khi lẫn lộn, hoàn toàn thích hợp dùng trong hôn nhân. Tôi muốn gọi đây là trò lừa bịp của hôn nhân.”

“Sao lại là lừa bịp.”

"Chỉ cần học hỏi từ những người đàn ông và sử dụng ma thuật để đánh bại ma thuật." Thư Dư ngồi thẳng dậy, hai tay chống lên đùi và bắt đầu chế độ giảng dạy nghiêm túc.

"Khi đàn ông cãi nhau với phụ nữ, không phải lúc nào họ cũng có thói quen nói ‘Là anh sai rồi’ hay Tất cả là lỗi của anh, đại loại vậy, họ không bao giờ cảm thấy mình thực sự sai và đó chỉ là qua loa cho có lệ thôi."

"Cũng như vậy, chúng ta cũng có thể rút kinh nghiệm. Nếu anh ấy hỏi cậu có nhớ anh ta không, bạn phải nói có. Anh ta là người cậu nhớ nhất. Nếu anh ta hỏi cậu có yêu tôi không, thì cậu nhất định phải nói yêu, yêu đến chết đi sống lại.”

"Không phải qua loa cho có lệ thôi sao, học cũng không khó lắm. Đôi bên cùng qua loa cho có là cách tốt cho sự ổn định lâu dài của mối quan hệ này."

"..."

Cô giáo Thư nói rất hăng say, nói lung tung trên trời dưới biển và không để ý rằng các chị em ở phía đối diện có biểu cảm không đúng lắm, thậm chí cử chỉ nhỏ cũng đang ra hiệu cho cô.

Nói rát cả cổ họng thấy hai chị em vẫn không phản ứng gì, cô bất mãn hếch cằm lên, nói gì thì nói cũng nên có chút phản ứng chứ, nếu không trông cô sẽ rất xấu hổ.

“Mí mắt của cậu bị giật kinh phong hả?” Thư Dư chú ý tới, nhưng phương hướng hoàn toàn không đúng.

"Chào Phó tiên sinh, đã lâu không gặp, ha ha."

"..."

Mấy người chị em cảm thấy nhắc nhở Thư Dư để cô phát hiện ra là chuyện không thể nữa, nên họ lúng túng chào Phó Tây Từ, người đột nhiên xuất hiện sau lưng.

Phản ứng đầu tiên của Thư Dư khi đó là họ đang giở trò chơi cô, chuyện như này bọn họ đã làm rất nhiều lần, trước giờ cô luôn cảnh giác.

Vì vậy khi Phó Tây Từ từ phía sau phát ra âm thanh, toàn bộ lưng cô lập tức căng thẳng, ước gì ghế sô pha có thiết bị phóng, đặc biệt là cảnh tượng phải đối mặt với anh ngay sau đó, tốt hơn hết là đẩy cô ra khỏi hành tinh này.

"Xin chào." Giọng nói của Phó Tây Từ rất bình thường, như thể ban nãy không nghe thấy cuộc hôn nhân của mình bị trêu chọc.

Thư Dư lấy một tay che mặt, xuyên qua kẽ tay nhìn anh, đúng lúc mắt chạm mắt với anh, che như vậy hình như quá nhát gan, cô bỏ tay xuống, cười ngượng ngùng nói: "Sao anh lại đến đây?”

“Đi ngang qua thôi, anh đưa em về.” Phó Tây Từchỉ nói tám chữ.

Trên thực tế, chẳng có gì là đi ngang qua cả.

Trước khi đến quán bar, anh trở về biệt thự, anh vốn tưởng rằng cô cũng sẽ như ngày thường, hoặc là tắm rửa, hoặc là mặc thử bộ quần áo mới mua, nhưng bất luận tình huống như thế nào, cô đều ở nhà đợi anh, sau đó kiêu ngạo muốn kéo anh làm chuyện sinh con.

Nhưng cô không làm vậy, phòng ngủ tối đen như mực, anh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ của chính mình.

Cảm giác mất mát lúc đó thật khó tả.

“Vậy sao không gọi cho em?” Thư Dư mở điện thoại lên, phát hiện mình có cuộc gọi đến, nhưng lại tắt tiếng không nghe thấy.

"Các cậu chơi đi, chúng tớ đi trước." Cô không biết vừa rồi Phó Tây Từ có nghe được lời cô nói hay không, mặc dù là thật, nhưng cũng nên giấu trong bụng, không nên nói ra, cô có chút áy náy.

"Đừng mà, vẫn còn sớm, sớm như vậy mà đã về rồi á.”

Phó Tây Từ nhìn cô, với sự dịu dàng hiếm thấy, "Anh không phải là giục em về nhà, em hiếm khi tụ tập với bạn bè, cứ vui chơi đi.”

“Anh thì sao?” Thư Dư do dự một chút, lẽ nào anh không nghe thấy?

"Anh chờ em, em muốn lúc nào về thì mình về.” Phó Tây Từ nói, thật sự định chọn một chỗ ngồi xuống.

Anh đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, khiến Thư Dư ngược lại cảm thấy hoảng sợ.

Không thể nào, không thể nào tên cẩu nam này lại hiểu chuyện như vậy.

Sự ngưỡng mộ của các chị em dành cho Thư Dư đột nhiên tăng lên sau khi nhìn thấy cảnh này, lần trước họ cho rằng Thư Dư chủ yếu là khoe khoang, Phó Tây Từ không hề giống kiểu người bị thuần phục, nhưng hôm nay, họ không nghĩ vậy nữa.

Cái này con mẹ nó đều là lời nói thật đấy, ngọn núi cao lãnh đã được tu luyện thành loại dịu dàng rồi.

Người chị em, cậu thật có bản lĩnh đấy!

Hai người cũng không có đi ngay mà ở lại một lúc, Phó Tây Từ biểu diễn toàn bộ quá trình vợ hát chồng khen hay, ở trước mặt hội chị em của cô anh đã cho cô đủ mặt mũi.

Trên đường trở về, sau đó cô mới bất giác nhận ra làm gì có chuyện anh hiểu chuyện như vậy chứ, lúc nãy rõ ràng đã nghe những gì cô nói, là đang lừa cô.

Trong xe không gian nhỏ hẹp, vị trí ngồi của hai người gần hơn nhiều so với lúc ở trong quán bar.

Thư Dư len lén liếc anh một cái, muốn nhìn xem mặt anh đang có cảm xúc gì, đáng tiếc nhìn không ra cái gì, cô nhịn vài lần cuối cùng nhịn không được mới hỏi: "Vừa rồi anh đều nghe thấy hết sao?"

“Nghe được cái gì?” Phó Tây Từ quay đầu nhìn anh.

Ánh sáng hạn chế trong xe cộng thêm với bóng chiếu trên khuôn mặt anh, khiến các đường nét trông có vẻ ba chiều hơn.

Thư Dư bị vẻ đẹp của anh làm cho lóa mắt, thậm chí có lúc còn băn khoăn không biết giữa những người đàn ông, có nên coi anh là nhan sắc thượng hạng nhất không?

Quên đi, khuôn mặt anh tuấn cùng với sự sắc sảo, cũng như các đường nét trên khuôn mặt, vẫn chưa thể so bì với mấy em trai đang nổi bây giờ.

Thư Dư hoàn hồn, mất tự nhiên mím môi dưới, ngượng ngùng không nói nên lời.

Nếu như anh thật sự không nghe thấy, vậy mình tự nói, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao.

Cả hai đồng thời im lặng trong vài giây.

Ngay lúc Thư Dư còn muốn không nói gì, Phó Tây Từđột nhiên hỏi: "Là nghe thấy em nói nhớ anh là giả sao?”

Thư Dư sửng sốt.

Mẹ ơi, hạnh phúc hết rồi jpg

“Hay là nói lúc nhớ anh sẽ gọi điện cho anh, đó chỉ là qua loa cho có lệ thôi?” Phó Tây Từnhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh, anh càng trầm lặng, cô càng cảm thấy đó chẳng qua chỉ là trời yên biển lặng trước cơn giông tố mà thôi.

Được lắm chàng trai, không chỉ nghe mà còn trực tiếp dẫn ra những ví dụ, tổng hợp toàn bộ bài phát biểu của một tên tra nữ trước chuyến công ta.

“Em sai rồi.”

Thư Dư kìm nén trái tim lại, cô làm ra vẻ mặt ‘tùy anh xử lý’, coi cái chết như không.

“Là sai thật hay sai giả?” Phó Tây Từ hỏi.

Cô đã một lần tự lấy đá đập vào chân mình, chỉ có thể thành thật nói: "Thật sự là sai rồi, anh tức giận là đúng, muốn phạt em thế nào cũng được."

Phó Tây Từnhắc lại lời của cô, "Phạt em thế nào cũng được?"

Giọng nói của anh lạnh lùng, khi anh nói lời này, phụ âm hơi cao lên, khiến Thư Dư vô cớ lo lắng.

Sẽ không đánh người đó chứ.

“Nhắm mắt lại.” Phó Tây Từ nói.

Thư Dư trong lòng thấp thỏm nhưng cô vẫn nói được làm được, ngẩng mặt nhắm mắt lại, không nhìn thấy, trong lòng càng thêm căng thẳng.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được Phó Tây Từsẽ trừng phạt cô như thế nào.

Theo thời gian trôi qua, hai mắt Thư Dư càng ngày càng nhắm chặt, toàn thân trở nên căng thẳng.

Nhưng mà, giây tiếp theo, trán của cô đột nhiên bị vỗ một cái, cô mở mắt ra, liền thấy Phó Tây Từ co ngón tay lại, búng nhẹ vào trán cô.

Anh cụp mi xuống và cười nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio