Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

chương 6: chương 6:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Làm không?

lúc nhất thời, Phó Tây Từ hoài nghi mình mở nhầm cửa.

Nhưng Thư Dư không đợi đáp án, lại nói: "Làm đi!"

Giống như một lão địa chủ giàu có, yêu cầu người làm thuê họ Phó của mình giao lương thực ra một cách đầy quyết đoán.

Phó Tây Từ lặng lẽ bước vào.

Thư Dư thấy anh thờ ơ bất động, như thể một vị cao tăng hành đạo vì người khác, kiềm chế d*c vọng, cô còn cho rằng mình không đủ quyến rũ. Cô liền hất mái tóc vừa gội sang một bên, ngón tay chạm vào xương quai xanh,đôi chân trắng nõn thon thả.

Bốn chữ ý đồ câu người như in hằn trên trán.

Nhưng kỹ thuật của cô quá lộ liễu và thô lỗ, không có chút hoa mỹ nào, lại có một loại vụng về và đáng yêu.

Theo quan điểm của Thư Dư thì hoàn toàn ngược lại, cô cảm thấy hài lòng về bản thân và cho rằng mình đang tán tỉnh một cách vừa phải, có sự kết hợp giữa người con gái và người phụ nữ đã kết hôn, đó là hương vị của sự trưởng thành và ngây thơ.

Cô khá hâm mộ Phó Tây Từ, e là kiếp trước anh đánh được côn đồ, nên kiếp này mới có thể lấy được Thư Dư cô đây!

Trong lòng Thư Dư nghĩ gì thì đều thể hiện hết lên mặt.

Con thiên nga nhỏ ngạo nghễ vươn chiếc cổ mảnh khảnh khiến người ta chỉ muốn vươn tay ra sờ lên.

Phó Tây Từ nghiêng người, đây là một động tác bình thường để đi ngủ, nhưng bởi vì Thư Dư đang ngồi ở giữa giường, hai người họ nhất thời đối mặt với nhau.

Cô đứng đủ gần để nhìn thấy một nốt ruồi màu nâu rất mờ trên sống mũi cao của anh mà trước đây cô chưa từng để ý.

Thư Dư vô thức thực hiện một động tác nuốt nước bọt và co lại.

Lúc đầu mồm miệng cô cũng rất dũng cảm, nhưng khi chuẩn bị đối mặt thì lại rụt rè. Tuy nhiên sắp ra trận thì không có lý do gì làm kẻ đào ngũ cả, cô ưỡn ngực ngẩng đầu, với vẻ mặt kiêu ngạo, làm như một cử chỉ anh hùng trượng nghĩa.

Phó Tây Tư nhướng mi và liếc nhìn từng biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt cô.

Rõ ràng là sợ hãi, còn giả vờ làm dáng vẻ không ngại ngần.

Diễn xuất quá tệ.

Hai người bất động hồi lâu, Thư Dư cảm thấy cổ hơi mỏi, khó có thể chống đỡ được nữa, côquay mặt đi nói: “Tắt đèn đi.”

Nó đã là một gợi ý rõ ràng.

Trong không khí yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, một tiếng cười mỏng manh vang lên, trầm thấp như nước suối dâng trào dưới lớp băng vỡ, lạnh như băng, xen lẫn với tiếng khối băng va chạm.

Thư Dư nghe vậy, Phó Tây Từ thậm chí còn cười, không nhìn thấy cũng không dám khẳng định, vừa định ngước mắt lên, đèn đã tắt, trước mắt một mảnh tối đen khiến cô nhất thời chưa kịp thích ứng.

Ngay sau đó, đôi môi bị hôn, giống như một thợ săn đã chờ đợi rất lâu để bắt được con mồi.

Điều này tạo ra một ảo giác mà trong giây lát liệu cô đã quên mất là cô hay Phó Tây Từ là người chủ động.

Trọng lượng toàn thân của Phó Tây Từ đều áp xuống, cô không chống đỡ được nên từ từ ngã xuống.

Bầu không khí như bị châm ngòi, biến thành một mảnh giấy đốt cháy, các góc bị nhiệt độ cao đốt cuộn lại, khói nóng bốc lên, sau đó trong nháy mắt liền hoàn toàn bốc cháy, màu cam đỏ ngọn lửa ngạo nghễ phun ra.

Thư Dư chỉ cảm thấy miệng khô khốc, giờ phút này cô cảm thấy chưa bao giờ khát nước như vậy.

Phó Tây Từ chống cánh tay bên cạnh cô, dưới ánh đèn lờ mờ, anh có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, đường nét vẫn sạch sẽ, giống như tác phẩm hoàn hảo nhất của nhà điêu khắc.

Cô bất giác chạm vào mặt anh.

Rõ ràng khuôn mặt anh luôn quá lạnh lùng, nhưng bây giờ lại nóng đến mức người ta chỉ muốn trốn thoát.

Phó Tây Từ không rút tay cô ra, có lẽ lúc này anh không rảnh quan tâm, thậm chí còn cúi đầu xuống, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô đã quên mất sự thật rằng giữa họ chẳng có tình cảm.

Thư Dư tự đáy lòng nói: “Chúng ta sinh con đi, bất kể là trai hay gái, bất kể giống ba hay giống mẹ, đều sẽ là một bảo bảo xinh đẹp.”

"Đương nhiên, nếu lớn lên giống em, có IQ giống anh thì càng tốt. Sau này chúng ta sẽ là cha mẹ của những bảo bảo có thiên phú."

Phó Tây Từ đột ngột dừng lại.

Anh nhìn cô từ trên cao, trong đêm, ánh mắt anh càng thêm u ám.

“Hửm?"

Thư Dư chớp chớp mắt.

Phó Tây Từ khuỵu hai tay xuống, vùi mặt vào hõm vai cô, áp cằm vào cô, giữ như vậy mấy chục giây.

Không khí cháy hết, chỉ còn lại một hình dạng cháy xám, sờ vào toàn tro bụi.

Không làm nữa sao?

Kích động qua đi, ngay cả Thư Dư cũng cảm thấy cơ thể và tâm trí của cô đang bình tĩnh trở lại.

"Đi ngủ."

Phó Tây Từ lật người và nằm xuống bên cạnh cô, hơi thở của anh trở lại nhịp điệu bình thường.

Anh không giống một tên cặn bã, nửa chừng dừng lại rồi mặc kệ tất cả, vẫn ôm Thư Dư vào lòng trước sau như một.

Nhưng lần này, cô không còn buồn ngủ như trước, đầu óc tỉnh táo, chỉ cảm thấy động tác này dù nghĩ thế nào cũng thấy khó xử.

Có phải sức uy hiếp của việc có con lớn đến vậy không, đủ để biến một người đàn ông thành một nhà hiền triết?

Thư Dư không biết, vì trước Phó Tây Từ, cô thậm chí còn không có bạn trai.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn còn một chút tiếc nuối.

Kế hoạch tạo em bé của cô bị trì hoãn sang một ngày khác.

Sau đêm đó, Thư Dư nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trước đây cô thật sự không để ý lắm đến lịch trình của Phó Tây Từ, nhưng từ khi muốn sinh con, cô càng quan tâm đ ến việc buổi tối anh có về nhà hay không.

Nói như trước đây, mỗi tối đi công tác xong anh đều sẽ trở về, bởi vì thời gian rảnh rất lâu, trước khi đi ngủ giao tiếp với nhau gần như chỉ là mỗi đêm đều vận động. Thời gian anh về nhà không nhiều nên Thư Dư đều sẽ phối hợp theo với anh.

Nhưng lần này, nó không giống như trước đây.

Sau khi tan sở, Thư Dư tẩy trang đi tắm, liếc mắt nhìn sân trước, tối đen như mực, không có bóng dáng một chiếc ô tô nào về.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn chín giờ, còn tăng ca sao?

Thư Dư phá lệ gọi trợ lý của Phó Tây Từ.

Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì bảo bảo thiên tài xinh đẹp và thông minh trong tương lai của cô.

Người trợ lý cũng khá kinh ngạc, sững sờ nhìn màn hình điện thoại hiện số điện thoại vợ của sếp, lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt mấy cái, phát hiện không hề sai nha.

Sau đó, mới xác nhận thật sự là vợ của sếp gọi đến nha.

Vừa nghe điện thoại, Thư Dư đã hỏi thẳng vào vấn đề: "Xin chào, sếp của anh có phải tăng ca không?"

Người trợ lý ngước mắt nhìn cảnh ngợp trong vàng son ở hội sợ, cắn rứt lương tâm nói: "À, sếp đang bàn chuyện làm ăn với Tống tổng."

"Tống Minh Dương?"

Thư Dư nhướng mày, giọng điệu cao hơn.

"Ừm, là Tống Minh Dương, Tống tổng."

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Trước khi cúp điện thoại, Thư Dư vẫn duy trì lễ nghi lịch sự , sau khi cúp điện thoại cô liền ném điện thoại đi.

Tống Minh Dương là một công tử có tiếng ăn chơi sành sỏi, lại quen sống nhục dục thì làm sao ban đêm lại có thể nói chuyện làm ăn đàng hoàng trong một câu lạc bộ tư nhân.

Đàn ông đều cùng một loại!

Cô không lo lắng Phó Tây Từ sẽ làm gì sai với cô, trong cài đặt của trí tuệ nhân tạo, tình cảm không phải là điều cần thiết và nhu cầu s1nh lý bị giảm đến mức thấp nhất, anh không hứng thú với loại việc chỉ tiêu tốn năng lượng và chẳng tạo ra được gì này.

Nếu không, khi họ kết hôn với nhau, anh sẽ chẳng giống cô, đều là lần đầu tiên.

Thư Dư hừ một tiếng, nghịch ngợm mấy cái chai lọ, rồi lại skincare như thường ngày, nếu sinh con không phải chuyện bắt buộc phải cần hai người mới làm được thì Phó Tây Từ muốn đi đâu cũng được.

Tâm trạng của Tống Sơ Hi trở nên tồi tệ mấy ngày liên và chỉ trở lại giao tiếp xã hội bình thường sau khi ẩn danh trong vài ngày.

Cô vừa bước vào câu lạc bộ, quản lý đã hỏi: "Cô đến phòng riêng của Tống thiếu phải không?”

"Anh trai tôi ở đây?" Tống Sơ Hi liếc nhìn anh.

"Vâng."

Bởi vì chuyện hợp tác đã mất, hơn nữa cô bị sỉ nhục nặng nề trước mặt Thư Dư, vì chuyện này mà cô lơ anh mấy ngày, đương nhiên không muốn gặp anh lúc này, đang định từ chối thì cô lại nghe thấy người quản lý nói: "Cùng với nhóm người của Phó tổng.”

Sắc mặt của Tống Sơ Hi liền thay đổi, "Ở đâu?"

Người quản lý dẫn cô đến.

Vừa mở cửa ra, cô đã thấy rất nhiều người bên trong, tất cả những người đàn ông đều là bạn của anh trai cô, cô đều biết, tất nhiên là ngoại trừ Phó Tây Từ.

Còn có rất nhiều người phụ nữ đi cùng, đều là những gương mặt mới, không biết đã đổi bao nhiêu lần.

“Ủa, Hi Hi đến rồi à?" Tống Minh Dương đang cầm một tấm thẻ và hút một điếu thuốc, khi anh thoáng thấy cô, anh đã tắt điếu thuốc và chào cô.

Trong nụ cười của họ luôn có sự nịnh nọt, họ đều là kiểu con gái như vậy, được chiều chuộng như thế nào, lần trước khi họ tức giận mua một cái túi xách thì chẳng có gì mà không dỗ được cả.

Tống Minh Dương nhét những tấm thẻ trong tay cho người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy khoác vai Tống Sơ Hi, "Đại tiểu thư có chỉ thị gì, anh hứa sẽ giúp em."

"Thối chết đi được" Đôi mắt của Tống Sơ Hi rơi xuống điếu thuốc giữa các ngón tay anh với vẻ ghê tởm.

“Dập đi, dập đi, vứt hết.” Tống Minh Dương tự mình dập điếu thuốc, còn không quên nhắc nhở bạn mình.

Người bạn trêu chọc: "Tống Minh Dương, cậu là một nô lệ cho em gái.”

"Mẹ kiếp, em gái mình không thương thì thương ai hả?" Tống Minh Dương giơ chân đá một cái.

Cuối cùng Tống Sơ Hi cũng thấy hài lòng, khóe môi nhếch lên, ánh mắt theo bản năng mà liếc về phía cô luôn chú ý từ khi cô bước vào.

Phó Tây Từ luôn nổi bật giữa đám đông.

Không giống tư thế ngồi lười biếng và không chỉnh tề của người khác, cho dù là dựa vào ghế sô pha, anh cũng khác với bọn họ, ít nghiêm túc hơn và lười biếng hơn bình thường một chút.

Nhưng nó vẫn mang lại cảm giác lạnh lùng, mang theo khí thế mạnh mẽ, đẩy lùi người khác ra xa ngàn dặm.

Những cô gái trong phòng bao không ít, dã tâm của từng người đều viết rõ trên mặt, nhưng không ai dám xông tới, ánh mắt khi nhìn anh, đều là không cam lòng, và mong muốn ngu ngốc.

"Anh Phó, sao lại có thời gian lăn lộn ở đây cùng với đám bạn quỷ của anh em vậy? Anh không cần về nhà cùng vợ sao? Về nhà cẩn thận coi chừng phảiquỳ trên bàn ủi đấy.” Tống Sơ Hi không đi qua đó, cô biết rõ anh thích và ghét cái gì nhất, đương nhiên sẽ không chọn làm chuyện ngu ngốc.

Vừa dứt lời Tống Minh Dương liền gõ cô một cái, "Anh trai em mà em dám gọi là quỷ hả? Quả thật là chiều em quá rồi em không còn phép tắt phải không. Kết hôn rồi cũng đâu phải ngồi tù đâu, còn không thể để người ta ra ngoài hóng gió à?”

Sau khi nói xong, những người khác cũng cười phá lên.

Chỉ có Phó Tây Từ là không trả lời, bài nên đánh thế nào thì anh vẫn đánh như thế.

Tống Sơ Hi bĩu môi, đến gần anh thật không dễ dàng, chỉ có thể đưa mắt liếc nhìn người anh trai đang ngồi cạnh mình rồi tiện liếc nhìn sang anh.

Những lời Tống Minh Dương vừa nói khiến những người con gái khác đang muốn hành động ngu xuẩn trở nên mơ mộng, bọn họ đã kết hôn nhưng xem ra quan hệ không được tốt lắm.

Đối với những người giàu có, hầu hết các cuộc hôn nhân đều không có tình cảm, mỗi người tự chơi bời là chuyện bình thường.

Một lúc sau, có người động tâm, chậm rãi nghiêng người về phía Phó Tây Từ, một tay chống mặt, ngây thơ hỏi: "Phó tổng chơi bài thật giỏi, có tính không?"

"Phó tổng là bậc thầy chơi bài đấy, tôi đã biết anh ấy nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy thua." Người thanh niên bên cạnh nói.

"Oa, thật là, thật là lợi hại."

Người phụ nữ vỗ tay, giọng điệu phóng đại, làm ra vẻ một em gái nhỏ đáng yêu.

Quả thật rất lợi hại nha, Tống Sơ Hi thầm bắt chước giọng nói này, trợn tròn mắt, đúng là một tên tiểu bạch liên cấp thấp, thủ đoạn gì cũng dám lấy ra dùng.

Khinh bỉ thật mà, ngay sau đó, cô phản ứng lại ngay, lại nhếch môi cười.

Phó Tây Từ có một người vợ chính thất, cô ở đây tức giận gì chứ, nên để Thư Dư nhìn cảnh này mới đúng.

Tống Sơ Hi lấy điện thoại di động ra, chọn một góc chụp khéo, chụp một bức ảnh của hai người họ trong cùng một khung hình, chọn một bức mơ hồ nhất rồi bấm để gửi đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio