“Thư tổng.”
Phó Tây Từ bắt tay cô một cách lịch sự.
Chỉ có Thư Dư biết câu nói của Thư tổng này lực sát thương không lớn mà sức châm chọc lại cực mạnh, cô miễn cưỡng cười đáp: "Phó tổng.” Trong lòng hận không thể xé anh ra làm 8 mảnh.
Chọc cô vui lắm hả?
Cho dù ánh mắt của cô có hung dữ đến đâu, nó vẫn bị Phó Tây Từ trực tiếp chặn lại.
Khi cả hai đối tác đến phòng họp, cuộc họp bắt đầu ngay lập tức.
Thư Dư và Phó Tây Từ được xếp ngồi ở bên cạnh nhau, cô không nghiêng đầu mà chỉ dùng âm lượng mà cả hai người đều có thể nghe được mà hỏi: “Không phải anh nói không đến sao?”
Câu này nghe như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Phó Tây Từ nói cùng âm lượng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, "Dù sao thì phong thái dũng cảm và anh hùng của em trong công việc quan trọng hơn, không thể để em cảm thấy tiếc nuối được.”
Bốn từ dũng cảm và anh hùng thốt ra từ miệng anh, như thế nào cũng nghe rất mỉa mai.
“Thế thì thật khiến người ta thấy cảm động đấy, ông xã của em đúng là tinh tế mà .” Nội tâm của Thư dù ngập tràn cảm xúc nhưng lại không thể diễn tả ra.
“Em không cần quá xúc động, nên làm mà."
"..."
Hai người anh một câu tôi một câu, ngoài mặt thì khách khí nhưng thực chất là đâm sau lưng nhau, khi những nhân viên khác nhìn qua đều phải mỉm cười, trông như một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Trong lòng Thư Dư không chút cảm xúc, bởi vì có sự tồn tại của một ông trùm kinh doanh như Phó Tây Từ, khi cô phát biểu, cô trông giống như một học sinh bị kiểm tra ngẫu nhiên và đọc thuộc lòng, thậm chí sợ nói sai chỗ nào sẽ bị cười nhạo, thế nên cả đời này của cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lật bài trước anh.
Khoan nói đến phong thái dũng cảm và anh hùng của cô, trong suốt cuộc họp, không bị mất mặt đã là giới hạn trong khả năng biểu diễn của cô rồi.
Sau khi cô ấy nói xong, Phó Tây Từ là người lên tiếng.
Thuật ngữ giảm kích thước tấn công là gì, cuối cùng thì hôm nay Thư Dư cũng đã được trải nghiệm rồi.
"Nếu như còn có chuyện khác, anh đi trước đi, em sẽ không nghĩ nhiều đâu." Thư Dư thấp giọng, hận không thể đóng gói bắt anh đi.
Phó Tây Từ ‘thiện lương’, “Không sao, em quan trọng hơn.”
Thư Dư: “….”
Mặt cười.
Giữa cuộc họp, Thư Dư đi rửa tay.
Bên trong không có ai, cô đi thẳng vào chỗ trong cùng.
Vừa mới đóng cửa bên ngoài đã vang lên tiếng giày cao gót, sau khi đi vào còn có tiếng nói chuyện.
Thư Dư vốn không để ý lắm nhưng lúc cô nghe thấy tên mình, không muốn quan tâm cũng khó, giọng nói của họ cứ lọt vào tai cô.
"Lần trước bà chủ đến đây, được bọn người A Văn khen như là nhan sắc cực phẩm, trần gian khiếm cô. Hôm nay vừa nhìn quả thật là rất đẹp, dáng người cũng đỉnh nữa.”
“Phải đấy, tướng mạo khỏi phải bàn.:
Nghe đến đây, Thư Dư cảm thấy khá hài lòng, cảm thấy rằng mắt nhìn của nhân viên trong công ty Phó Tây Từ không hề tệ nha.
Vừa mới khen xong lại nhảy ra thêm một chữ nhưng.
"Nhưng người giàu bây giờ có ai xấu đâu. Như mấy cô minh tinh đó, trước kia là người bình thường, bây giờ lại xinh đẹp sáng chói đấy.”
“Cô ấy cũng dao kéo sao? Nhưng nhìn vẻ mặt rất tự nhiên, không giống có động qua dao kéo lắm.”
“Mấy cô minh tinh đó cô có thể nhận ra mấy người đâu chứ?”
“Gả cho một người chồng tốt thật tốt nha, bất kỳ thương hiệu nhỏ lẻ nào cũng có thể hợp tác với aoe, tôi không muốn nhắc đến với mấy đồng nghiệp khác luôn đấy, thật sự là mất hết đẳng cấp mà.”
"Có gia cảnh xuất thân, lại còn có chồng, một người phụ nữ được đầu thai hai lần thì luôn xuất sắc hơn chúng ta, cả đời này chúng ta không thể bì được.”
"..."
Vài người phụ nữ nói chuyện rôm rả, như bầy chim sẻ họp mặt buổi sáng.
Thư Dư bình tĩnh đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng ồn bên ngoài đột nhiên chững lại, mấy người kinh ngạc nhìn chằm chằm, động tác rửa tay cũng dừng lại.
Cô đi đến chỗ trống đó.
Người hai bên tản ra, trầm mặc một hồi.
Nhưng Thư Dư không nói gì, cô rửa tay lau tay, bình tĩnh như không nghe thấy những lời vừa rồi.
Nhưng họ mới là những người lo lắng trước, những gì họ nói vừa rồi chắc chắn cô đã nghe thấy, chuyện họ bị sa thải chẳng qua chỉ là vấn đề một câu nói là được.
"Xin lỗi phu nhân, vừa rồi chỉ là một số đồng nghiệp của chúng tôi ăn nói bậy bạ, cô đừng để trong lòng, chúng tôi hứa sau này sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa."
Trong số ít người bọn họ, có người biết điều lên tiếng trước.
Những người khác làm theo và tiếp tục xin lỗi.
Thư Dư lau tay, ném khăn giấy vào thùng rác, "Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của các cô."
Sau khi ném giấy đi, cpp nhìn thẳng vào họ: "Nếu tôi không phải là phu nhân của Phó tổng các cô, các cô sẽ không xin lỗi. Nếu đã không có thành ý, vậy thì có nói cũng chẳng ích gì."
“Chúng tôi không phải….”
“Đừng vội phản bác lại, tôi không định nói đạo lý với các cô.” Thư Dư dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói, “Có một số lời các cô nói đúng đấy, đó chính là bổn phú bà đây thật sự trẻ lại còn xinh đẹp, ghen ghét cũng dễ hiểu, ngay cả tôi cũng cảm thấy không công bằng, tâm trạng này của các cô tôi hoàn toàn hiểu được.”
Cái vẻ mặt thối ‘Tôi hiểu, có trách là trách tôi quá xinh đẹp đi.”
Các cô đâu có gì sai, cái sai lớn nhất là khuôn mặt khiến người ta ghen tị này đây.
Những người khác: “…..”
Trái tim vừa rồi còn bất an giờ đã mất cân bằng, ngừng đập.
"Đi thôi, buôn dưa lê lâu quá sẽ bị trừ lương đấy." Thư Dư nhàn nhạc nhắc nhở.
Mấy người họ sực tỉnh, sau khi xin lỗi vội vã chạy ra ngoài, suýt chút nữa đụng phải Phó Tây Từ, lại hoảng sợ xin lỗi rồi quay lại nơi làm việc như có ma đuổi theo.
Một con ma đã đi ra từ phía sau.
Còn là ma nữ.
Tinh thần Thư Dư sảng khoái, cô cẩn thận lựa chọn trang phục cả ngày, khiến người ta phải sáng mắt ra, cô để tóc dài ngang vai, được búi lên tự nhiên, cô trông điềm tĩnh và vui tươi.
“Em làm gì bọn họ vậy?” Phó Tây Từ khẽ nhíu mày.
Thư Dư mím môi cười, "Em giúp Phó tổng tóm gọn mấy nhân viên đứng buôn dưa lê, anh cũng không cần quá cảm kích em đâu.”
Cô chấp tay sau lưng, đi lướt qua Phó Tây Từ, che giấu ý đồ trong mắt.
Cuộc họp tiếp tục.
Hai bên không xảy ra tranh chấp, hợp đồng được ký kết rất nhanh chóng.
Cuối cùng, người phụ trách dự án bên phía Phó Tây Từ nói: “Chúng tôi sẽ đặc biệt cử ra một studio cho nhóm thiết kế của Thư tổng, vì thời gian gấp gáp, công việc nặng, mọi người có thời gian rảnh thì trao đổi với nhau một chút đi nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Đây là chuyện tốt, Thư Dư đương nhiên không có lý do để từ chối.
“Được, vậy tôi lập tức cho người sắp xếp.” Dừng một chút, lại hỏi: “Thư tổng có cần phòng làm việc riêng không?”
Những đối tác khác đương nhiên không có đối đãi như vậy, nhưng dù sao Thư Dư cũng là bà chủ, cho nên cô có địa vị đặc biệt, đối đãi cũng đặc biệt.
Thư Dư có chút sững sờ, không ngờ lại thuận theo mình sắp xếp, cô theo bản năng nhìn về phía Phó Tây Từ bên cạnh, anh đang ngồi thẳng, cụp mắt xuống xem tài liệu, như thể trí tuệ nhân tạo đang ở trong một trạng thái làm việc vô cùng tập trung.
Nếu có văn phòng, cô sẽ thường xuyên đến đây, nghĩ hai người tạm thời như đồng nghiệp trong công ty với nhau, làm việc rồi tan ca, sao sao cũng thấy khó chịu.
Thư Dư mỉm cười từ chối: "Không cần, tôi có chỗ là được rồi.”
Cuộc họp kết thúc và các nhân viên lần lượt ra về.
Thư Dư không vội đi theo nhân viên, dù sao thì có trời mới biết, thời gian cô và người chồng plastic của mình gặp nhau lúc tỉnh có thể nói là chỉ tính bằng phút thôi.
Cô nhớ rằng cô chưa chính thức đề cập đến kế hoạch sinh con với Phó Tây Từ
"Có thể trì hoãn thời gian của Phó tổng vài phút để nói một chuyện được không.”
“Văn phòng?”
“Không cần, một chuyện thôi, cũng không mất nhiều thời gian đâu.”
Thư Dư nhẹ nhàng dựa vào bàn họp, đợi những người khác rời đi, trợ lý đóng cửa phòng họp lại.
Trong phòng họp vừa rồi còn đông đúc, giờ chỉ còn lại hai người, không gian đối lập với vừa nãy, trở nên vô cùng trống trải, dường như mỗi lời nói đều sẽ vang vọng.
Không còn ai, có thể nói rồi.
Thư Dư không an tâm liếc nhìn vị trí cửa sổ, rèm cửa không kéo, nhưng có thể nhìn thấy từ một bên. Bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, cô nhìn thấy khu vực làm việc của nhân viên bên ngoài, hầu hết trong số họ đang nhìn chằm chằm vào máy tính, người buôn dưa lê rất ít, người buôn dưa lê thật cô cũng không nhìn ra được.
Cô lặng lẽ thu tầm nhìn lại.
Nói chung, đây đã là một địa điểm nói chuyện kín kẽ nhất.
Phó Tây Từ nhìn cô, trong lời nói anh không hề thúc giục cô, mà là trong mắt anh.
Thư Dư đứng thẳng người, lớp trang điểm tươi tắn rất hợp với khuôn mặt sáng ngời của cô, nhìn thế nào cũng rất vừa mắt, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, nghiêm túc nói: “Anh muốn sinh con cùng em không?”
Cô phồng má, giọng nói không nhỏ.
Có lẽ Phó Tây Từ cũng không ngờ điều cô muốn nói là cái này, lúc cô nói ra, anh bất chợt thấy ngạc nhiên.
“Muốn hay là không muốn?”
Thư Dư đặc biệt muốn biết đáp án.
Lần trước nhắc đến chuyện sinh con, anh làm được nửa rồi lại ngừng luôn, cô lúc đó cũng không tiện hỏi tiếp.
Cô dùng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm Phó Tây Từ, rồi cô tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm mát của cây linh sam trên người anh.
Toàn bộ sự chú ý của Thư Dư đều tập trung vào phản ứng của Phó Tây Từ, cô hoàn toàn không nhận ra hành động vô thức của mình, giống như một nữ thần trong rừng, quyến rũ mà không biết.
Phó Tây Từ rũ mắt xuống, trên mắt có những dấu vết với các sắc thái khác nhau, ẩn mờ mờ.
“Ở đây?"
Yết hầu của anh lăn tròn, giọng nói giống như những hạt băng tràn ra.
“Cái gì?"
Bây giờ đến lượt Thư Dư sửng sốt, cô nhất thời không theo kịp tốc độ của anh, lúc sau khi nhận ra thì mặt đỏ bừng.
Bên cạnh bọn họ là một chiếc bàn hội nghị lớn, trên đó bày mấy chậu cây cảnh, tầm nhìn hướng ra bên ngoài, đây là cửa sổ kính trong suốt, có thể nhìn rõ người qua lại, cho dù người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong thì cảm giác xấu hổ vẫn vây lấy cô.
Trong đầu anh đang nhét cái chất thải màu vàng gì vậy?
Cô nói là muốn sinh con, còn anh chỉ nghĩ về chút chuyện kia?
Tại sao trước đây cô lại cho rằng một người như vậy phải là bậc thầy cấm dục, còn bây giờ anh có khác gì những người đàn ông kia đâu?
Thư Dư đỏ mặt: "Ý em là chúng ta sắp phải có em bé! Không phải bây giờ chứ đừng nói ở đây, mà là giai đoạn này, tốt nhất là trong năm nay!"
Không còn người nghe nữa, nhưng người đang nói trông vẫn bình thường.
Phó Tây từ nâng mí mắt mỏng nhìn vào mắt cô, "Muốn sinh con đến như vậy?”
Trước sự hiểu lầm lần trước, Thư Dư đính chính: “Em rất muốn có một đứa con, anh bận rộn công việc như vậy, nếu có con, sẽ có người bầu bạn với em, em sẽ không cảm thấy cô đơn.”
Công việc bận rộn của anh chưa bao giờ là lý do chính, càng không phải vì cô đơn mà cô muốn có con.
Cả cô và Phó Tây Từ đều biết điều này.
Thư Dư yêu trẻ con đến mức mỗi khi nhìn thấy bánh trôi nhỏ là cô hoàn toàn có thể phớt lờ sự tồn tại của anh.
“Em muốn một đứa.” Cô nhìn anh chờ đợi.
“Ừm.”
Một âm thanh bình tĩnh, ai không biết cứ tưởng cô bảo anh mua túi không đấy.
Nhưng Thư Dư miễn cưỡng có thể đạt được sự nhất trí chung, cũng không thèm để ý thái độ của anh, chỉ cần anh đồng ý là đủ rồi.
Cô sợ là một giây sau Phó Tây Từ sẽ đổi ý, vì vậy cô nói một cách ngắn gọn với anh những yêu cầu đối với một người ba trong kế hoạch chuẩn bị mang thai: "Sau này, anh nên giảm giao du, không hút thuốc và uống ít rượu, tất cả những điều đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ."
"Tất nhiên, điều khoản này cũng có giá trị ràng buộc đối với em y hệt vậy.”
“Chỉ vậy thôi, tạm thời không có yêu cầu gì khác, sau này sẽ bổ sung."
Thư Dư nói một hơi cho xong, liền thở ra hắt ra, vẻ mặt vui vẻ khiến Phó Tây Từ hoài nghi câu nói tiếp theo của cô chính là vươn tay rồi nói: "Phó tổng, hợp tác vui vẻ."
Yêu cầu đã trình bày xong xuôi, cô liếc nhìn phần mềm trên điện thoại có ghi lại ngày bà dì lớn đến, "Ôi, tuần sau nhớ về nhé, đến kỳ rụng trứng của em rồi.”
Giống như trong cung đình, tên hoàng đế đê tiện nói với thê thiếp yêu dấu của mình: "Ừm, đêm nay ta đã lật tẩy thẻ xanh của nàng."
Phó Tây Từ: "..."