Ất Ất ngừng một lát, không đấu võ mồm với cô nữa: “Hiểu Duy, việc ly hôn cậu phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. Tớ nói thật lòng với cậu, không phải cố tình chọc giận cậu đâu. Nếu mấy ngày nữa hai người ly hôn thật, với điều kiện của Chu Nhiên, sẽ có cả dãy phố dài các cô gái trẻ trung phơi phới xếp hàng tự nguyện chạy theo anh ấy, từ x đến x tùy ý chọn lựa. Còn cậu thì sao, mặc dù cậu không xấu cũng không tính là già, nhưng không còn trong độ thanh xuân dạt dào nữa, đã ly dị, hơn nữa chồng cũ của cậu cũng không phải hạng người vô danh vô phận….. Chỗ trống cho cậu lựa chọn còn được bao nhiêu, chính cậu chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao? Thật ra so với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa, ở trong phạm vi này mà mang Chu Nhiên ra so sánh với cả đám người thì anh ấy thật sự xem như một người đàn ông tốt, cho dù mối quan hệ của hai người trở nên bế tắc như vậy thì ít nhất anh ấy vẫn đối xử với cậu như một người vợ, thứ gì nên thuộc về cậu thì một phần cũng không thiếu. Nếu cậu muốn làm lại một lần nữa, cậu có thể chắc chắn tìm được một người tốt hơn anh ấy không?”.
“Ất Ất, cậu nói nhiều quá” – Hiểu Duy nói, “Tớ nhớ tới hồi đại học lúc chúng ta mới quen nhau, khi đó cậu ít nói lắm, thực sự không nghĩ tới sau này cậu có thể làm được người dẫn chương trình”.
“Đó là vì cậu biết tớ quá muộn. Thật ra hồi nhỏ tớ đã nói rất nhiều, nhưng vì La Y vẫn thích con gái ít nói nên tớ đã cố gắng ngậm miệng lại, lâu dần thành thói quen”.
Khi cái tên này được nhắc đến, hai người bọn họ đều im lặng một hồi.
Hiểu Duy phá vỡ yên lặng trước: “Vừa nãy mắt cậu trông có vẻ hơi sưng, tớ đi tìm túi nước đá chườm cho cậu, ngày mai đỡ ảnh hưởng đến việc trang điểm”. Cô khoác thêm áo đi đến nhà bếp tìm túi chườm nước đá.
“Hiểu Duy, vừa rồi tớ không khóc”.
“Tớ biết, cậu uống nhiều nước nên mắt mới bị phù” – Chẳng bao lâu cô đã cầm túi nước đá quay lại, bật đèn lên, đặt lên mắt Ất Ất. Ất Ất nhắm mắt, khóe mắt vẫn còn hai giọt lệ. Hiểu Duy giả bộ không nhìn thấy, nhét xuống dưới gối cô ấy một thứ: “Tặng cậu tiền mừng, để nhỡ ngày mai có quên cũng không nói tớ quỵt nợ”.
“Nói đùa với cậu mà cậu cũng tưởng thật. Cất đi, Chu Nhiên không tham dự hôn lễ của tớ được nên đã phái người đưa ông chủ tiền mừng cho tớ rồi, cả hai người luôn. Vì thế phần riêng của cậu thì không cần nữa”.
“Anh ta là anh ta, tớ là tớ”.
“Hai người còn chưa ly hôn sao? Anh ấy đi công tác cũng đủ lâu rồi đó. Lúc hai người kết hôn, tớ bận trước bận sau chạy gãy cả chân, đến lượt tớ kết hôn, anh ấy lại không chịu xuất hiện, không có nghĩa khí gì cả” – Ất Ất ấn lại túi chườm nước đá mỉm cười.
“Đừng cười quái gở như vậy, Đinh Ất Ất. Cậu nghĩ xem, anh ta không chịu quay lại chẳng qua vì không muốn ly hôn với tớ, chờ tớ hết giận, chờ sự tình không thể giải quyết được chứ còn gì nữa? Coi như cậu đã quen biết anh ta nhiều năm rồi, anh ta là loại người tự nguyện chịu thua hay sao?”.
“Rồi rồi, chuyện nhà hai người tớ không nhúng tay vào là được chứ gì? Tốt xấu gì ngày mai tớ cũng làm cô dâu, sao cậu nỡ giở hết các mặt đáng ghê tởm nhất của hôn nhân ra cho tớ xem hả?”.
“Rốt cuộc là ai lúc nào cũng nhắc đến chuyện hôn nhân của tớ chứ?”.
“Lâm Hiểu Duy, nếu ở trước mặt Chu Nhiên cậu cũng thể hiện được tài ăn nói này thì cậu sẽ không thua đâu” – Ất Ất không cam lòng yếu thế phản kích, cô đợi một lát không thấy Lâm Hiểu Duy đáp lại, dùng tay che mắt tự nói với mình, “Lúc nãy cậu đi tìm đồ giúp tớ, tớ đã ngủ một giấc, mơ thấy cảnh tượng trong lễ cưới của cậu. Khi đó chúng ta đều còn rất trẻ”.
“Ất Ất, đừng suy nghĩ linh tinh. Cậu ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm đấy” – Lâm Hiểu Duy tắt đèn.
Đinh Ất Ất nghe hô hấp của Lâm Hiểu Duy nặng dần, bỏ túi chườm nước đá trên mắt xuống. Suy nghĩ của cô quay trở lại bảy năm trước, vào cái ngày Lâm Hiểu Duy và Chu Nhiên kết hôn.
Một đôi cô dâu chú rể, hai đôi phù dâu phù rể. Phù dâu ngoài cô còn có một đồng nghiệp hồi đó của Hiểu Duy. Hai phù rể là hai đồng nghiệp của Chu Nhiên. Chu Nhiên cùng Hiểu Duy kết hôn rất sớm, khi đó nhóm người bọn họ đều là những người rất trẻ tuổi, tiền đồ xán lạn, vô cùng tốt đẹp.
Ngày Hiểu Duy kết hôn thời tiết không tốt lắm, tuyết rơi đầy đường càng lúc càng dày. Bọn họ đi đến phía trước lấy ngoại cảnh, trong công viên được phủ một màu trắng tinh khôi, mặt trời vừa lên, nắng rọi xuống bốn phía lấp lánh ánh bạc, thánh đường vẫn thiêng liêng, trang trọng như bình thường.
Lúc bọn họ chụp ảnh, có du khách cũng giơ máy lên chụp bọn họ. Hồi trước có lần cô tìm tư liệu, vô tình phát hiện bảy năm trước có người viết blog: “Hôm nay tôi gặp được một đội ngũ đón dâu đẹp mắt nhất, chú rể và phù rể anh tuấn phóng khoáng, cô dâu và phù dâu xinh đẹp tao nhã, thật là một cảnh tượng đẹp tuyệt vời trên đường, ban đầu còn tưởng đoàn phim nào đó đang chụp ảnh diễn viên”. Trong hình là sáu người bọn họ.
Lúc Ất Ất tìm được bài viết này đã rất xúc động, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, khó có thể đoán trước được.
Ảnh chụp chung sáu người, một đôi cô dâu chú rể như kim đồng ngọc nữ, đã sớm bằng mặt mà không bằng lòng, ở chung cũng như không. Một đôi phù dâu phù rể khác, trước đó bọn họ gần như là hai người xa lạ, vài năm sau không hiểu sao kết hôn, rồi không hiểu sao ly hôn, lại sau đó tái hợp một cách thần kỳ.
Mà cô và La Y… Tình cảm của bọn họ từ hồi lớp mười đã mơ hồ bắt đầu rồi, trải qua giai đoạn trung học phổ thông giấu giấu giếm giếm, trải qua rất nhiều biến cố bốn năm đại học, trải qua sự cám dỗ chồng chất năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tình cảm của bọn họ duy trì ròng rã tám năm liền. Ở trong lễ cưới của Hiểu Duy, Hiểu Duy ném hoa rất chuẩn trúng ngực cô, tất cả người quen biết đều trêu ghẹo hai người bọn họ: “Tiếp theo nên là hai người các cậu rồi”.
Khi đó, Ất Ất tin tưởng điều này không mảy may nghi ngờ. Nếu như cô kết hôn, người đứng bên cô nhất định là La Y. Hơn nữa, ngày đó sẽ không còn xa đâu.
Nhưng mà khoảng bốn tiếng sau khi lễ cưới của Hiểu Duy kết thúc, La Y nói với cô: “Ất Ất, chúng ta chia tay đi”.
Lâm Hiểu Duy cũng ngủ không ngon, cô lờ mờ trở lại thời đại học, lúc La Y chơi bóng, Ất Ất đứng ngoài sân ôm quần áo và chai nước giúp cậu ta; lúc La Y cảm mạo, Ất Ất liều mình đun nước nấu cháo trứng muối và trà gừng trong ký túc xá rồi nhờ một nam sinh mang đến cho La Y, bất chấp nguy cơ bị quản lý phạt tiền, bởi vì nữ sinh không được vào ký túc xá của nam sinh, hai người bọn họ lúc nào cũng như hình với bóng, tay nắm tay, dựa sát người.
Cô học trước Ất Ất một khóa, nhưng ở cùng ký túc xá với Ất Ất, cô cứ phải nhìn hai người bọn họ tình cảm ân ái ở khoảng cách gần như vậy ròng rã ba năm trời. Hiểu Duy cho rằng cô đã bị ảnh hưởng bởi tình yêu của Ất Ất, thế nên sau này khi cô đi làm rồi, có một chàng trai nấu cháo cho cô khi cô cảm mạo, đưa nước cho cô khi cô tham gia đại hội thể dục thể thao của công ty, luôn vì cô mà hi sinh bản thân, cô còn thật lòng qua lại với chàng trai kia, hơn nữa bởi vì câu nói của anh ta “Hiểu Duy, bao giờ em mới chịu lấy anh?” mà cảm động. Sự thật chứng minh, cô đã đánh giá cao danh dự của đàn ông rồi.
Hiểu Duy lắc đầu quầy quậy trên gối, cô thử nghĩ đến những chuyện khác, đem cái tên và khuôn mặt cô không muốn nhớ tới kia vứt ra khỏi đầu. Nhưng chuyên tâm phòng thủ một phương thì một phòng tuyến khác sẽ dễ dàng bị chọc thủng. Có vài mẩu chuyện linh tinh vụn vặn bất ngờ hiện lên trong đầu, cô lại nhớ tới ngày cô mới quen Chu Nhiên.
Lần đầu tiên gặp Chu Nhiên là khi cô đang học lớp . Một ngày nào đó có một học sinh chuyển trường mới đến, dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sáng. Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu: “Đây là Chu Nhiên. Kết quả học tập các môn lý, hóa của bạn ấy rất tốt, mọi người có vấn đề gì có thể hỏi bạn ấy”.
Khi đó Chu Nhiên rất ít cười, nhưng mỗi khi cười lại khiến người ta cảm thấy như có làn gió xuân ấm áp thổi qua.
Bây giờ thì Chu Nhiên cười rất nhiều. Trên báo tài chính kinh tế hay báo lá cải, anh ta đều mỉm cười, như đeo một lớp mặt nạ giả vậy.
Hồi đó cô rất thích Chu Nhiên. Nữ sinh cả lớp đều thích Chu Nhiên.
Cậu ta đẹp trai, thành tích học tập tốt, hoạt động thể thao cũng tốt, tuy rằng không hay cười nhưng cư xử với mọi người đều ôn hòa nhã nhặn. Bất kể ai hỏi cậu ta một vấn đề nào đó, cậu ta đều kiên nhẫn trả lời.
Người dạy môn số học lúc ấy là giáo sư già tóc hoa râm, thân thể không được tốt lắm, sức lực cũng theo không kịp, thường khi giải thích đề mục sẽ tự làm bản thân choáng váng mơ hồ trước. Vì vậy thầy luôn nói: “Chu Nhiên lên giảng cho các bạn”. Đám con gái đang thất thần nghe xong tất cả đều trở nên hết sức chăm chú.
Chu Nhiên ăn mặc rất đơn giản, nhưng cậu ta có thể biến bộ đồ chỉ có áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh bình thường trở nên dễ nhìn nhất. Giọng nói của cậu ta trầm thấp dễ nghe, lúc nói chuyện đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn, không dây dưa dài dòng, cậu ta viết lên bảng cũng cực kỳ đẹp, ngay ngắn mà rõ ràng, tựa như đó mới là con người hoàn chỉnh của cậu ta.
Kỷ niệm về Hiểu Duy và Chu Nhiên hồi còn học ở trường không nhiều lắm.
Có một lần Chu Nhiên chơi bóng rổ nhỡ tay ném bóng trúng đầu cô. Cậu ta muốn đưa cô đến phòng y tế, mà cô lại vội vã muốn về nhà nên không chịu đi. Sau đó Chu Nhiên đưa cô về, trên đường còn mời cô ăn kem.
Một lần khác Hiểu Duy đến chỗ giáo sư đưa tài liệu, cửa không khóa, vừa mới lại gần liền nghe bên trong có tiếng giáo huấn dữ dội: “Chu Nhiên em điên rồi hả? Em vốn có thể được học bổng của trường Thanh Hoa, nhưng em lại thi vào trường đại học đó! Em đang tự hủy hoại tương lai của mình đấy!”.
“Thầy chủ nhiệm, thầy cũng tốt nghiệp từ trường đại học kia ra, thầy vẫn luôn lấy đó làm tự hào mà”.
“Chu Nhiên, em không giống với mọi người. Em nên học trường đại học tốt nhất”.
Hiểu Duy đứng ngoài cửa tiến thoái lưỡng nan, bị Chu Nhiên đột ngột bước nhanh ra ngoài đụng vào, đồ đạc trong tay cô rơi xuống đất.
Chu Nhiên nhanh chóng đỡ cô dậy, ngồi xổm xuống nhặt hết đồ đạc của cô lên, sắp xếp gọn gàng rồi nhét vào trong tay cô: “Bạn vừa gặp tớ là dính phải xui xẻo. Lần tới thấy tớ nhất định phải đi đường vòng nhé”. Chu Nhiên mỉm cười với cô, cậu ta nhận ra cô.
Sau lại nghe bạn học lén lút nói, bạn gái của Chu Nhiên hơn cậu ta một cấp, đã là sinh viên năm nhất của trường đại học nào đó ở phía nam, cậu ta quyết ý đi theo, vì thế mà bỏ qua cơ hội đoạt giải nhất để nhận học bổng của đại học Thanh Hoa. Hình tượng của cậu ta trong lòng các nữ sinh càng ngày càng cao lớn và chói lọi.
Lúc lên đại học, qua những cuộc bàn tán của bạn cùng lớp cô được biết cậu ta nhảy cách một cấp, chỉ vì muốn tốt nghiệp nghiên cứu sinh cùng bạn gái, như vậy hai người có thể đồng thời bước ra xã hội.
Cô rất cảm động, bởi vì cậu ta khiến mọi người có hi vọng vào “Tình yêu”.
Lần gặp gỡ tiếp theo đã là mấy năm sau.
Sau khi Hiểu Duy tốt nghiệp hai năm, cô gặp Chu Nhiên trong một lễ cưới. Cô dâu chú rể không phải bạn học của họ, nhưng họ lại vẫn gặp nhau, thật là trùng hợp.
Mặc dù thời trung học tiếp xúc với nhau không nhiều lắm nhưng bọn họ rất nhanh đã nhận ra nhau.
Lâm Hiểu Duy rất ngạc nhiên là cậu ta đã trở về sống ở thành phố này. Lẽ ra cánh đàn ông luôn thích trời đất bao la bên ngoài.
Chu Nhiên cười nhạt: “Bạn gái khi đó của tớ mong muốn được ở bên cạnh chăm sóc cha mẹ. Thế nên tớ cũng trở về”.
Khi đó?… Cô có một suy đoán không hay lắm. Cậu ta vì bạn gái mà bỏ trường đại học nổi tiếng nhất, cậu ta vì bạn gái mà nhảy vượt cấp…. Hẳn phải xảy ra chuyện gì lớn lắm mới có thể chia cắt bọn họ?
Cậu ta nhìn vẻ mặt của cô liền đoán ra điều cô đang suy nghĩ: “Cô ấy rất tốt. Ở kia kìa”. Cậu ta hất cằm về phía nào đó.
Cậu ta chỉ về nơi cô dâu chú rể đang đứng. Thì ra là như vậy.
Lâm Hiểu Duy mỉm cười che giấu vẻ lúng túng: “Thật là khéo. Người bên cạnh cô ấy lại là bạn trai cũ của tớ”.
Hai người đồng thời bật cười.
“Vậy cậu còn đến làm gì?” – Chu Nhiên hỏi.
“Anh ta đưa thiệp mời cho tớ. Vì thể hiện mình là người rộng lượng, cũng tiện thể chứng minh cho anh ta thấy căn bản tớ không quan tâm. Còn cậu là vì điều gì?”.
“Cùng lý do. Chúng ta hẳn nên cạn một chén nhỉ”.
“Một chén không đủ, chúng ta phải không say không ngừng”.
Sau đó hai người bọn họ rời lễ cưới sớm, đến một quán bar.
Bọn họ nói chuyện rất ăn ý, nói từ chuyện hồi học trung học, thầy cô giáo và bạn bè, đến mấy chuyện thú vị khi học đại học, rượu cũng uống rất nhiều, đến nỗi lúc về cậu ta không thể mở được cửa xe, rất lịch sự mà gọi taxi đưa cô về nhà.
Lúc đó đã muộn lắm rồi. Cô ở tại một dãy nhà nhỏ đã cũ, đường đêm u ám, không có bảo an tuần tra, cậu ta đưa cô lên lầu, nhìn cô mở cửa rồi mới xoay người rời đi.
Trong nhà chỉ có một mình cô. Một căn phòng có không gian nhỏ hẹp, là gia sản duy nhất mà bố mẹ đã ly dị rồi từng người lập gia đình riêng để lại cho cô.
Có lẽ là uống quá nhiều rượu rồi, khi bóng người cậu ta sắp biến mất khỏi tầm mắt Hiểu Duy, cô đột nhiên nói: “Cậu có muốn vào ngồi một chút không? Tớ mời cậu uống trà”.
Chu Nhiên lại quay trở lại.
Cô đi pha trà, cho cậu ta xem album ảnh cùng lưu bút hồi cấp ba, trong album ảnh có ảnh chụp chung của cô và cậu ta, còn có dòng chữ chúc phúc ngay ngắn của cậu ta nữa.
Hiểu Duy nghiêng người ghé vào xem, đúng lúc Chu Nhiên quay đầu nói chuyện với cô, bọn họ chạm môi vào nhau.
Lâm Hiểu Duy không thể nhớ được cuối cùng là ai chủ động. Bọn họ ôm lấy nhau, lăn lộn khiến cho nụ hôn tình cờ kia sâu hơn, tất cả cứ xảy ra một cách tự nhiên như vậy đấy.
Đó là lần đầu tiên của cô. Cô đã từng kiên quyết từ chối cho bạn trai cũ đêm đầu tiên, cô muốn giữ cho đêm tân hôn, thế mà cứ như vậy dễ dàng mất đi.
Về mặt này Chu Nhiên chẳng hề như đứng đắn, sạch sẽ như vẻ bề ngoài của cậu ta, bên trong kỹ thuật cao siêu lộ ra vẻ bất cần đời và một chút điên cuồng. Nhưng với sự săn sóc ôn tồn của cậu ta, cô cảm thấy mình được cẩn thận che chở.
Đau khủng khiếp, nhưng Lâm Hiểu Duy có một cảm giác trả thù sung sướng. Đến tột cùng ai trả thù ai bản thân cô cũng không rõ lắm. Cô chỉ biết là đêm đó cô nằm trong lòng người đàn ông này ngủ vô cùng yên ổn.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hai người đều lúng túng. Hiểu Duy thậm chí có thể nhìn thấy trong ánh mắt Chu Nhiên lóe lên tia do dự.
Coi chuyện này như “Tình một đêm” là cách xử lý tốt nhất. Vì thế không đợi cậu ta mở miệng, cô quyết đoán nói: “Quên đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì”.
Hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng, thẳng thắn dứt khoát chia tay. Trước khi rời đi, Chu Nhiên để lại danh thiếp cho cô: “Cậu không có người nhà ở bên cạnh, nếu có chuyện có thể tìm tớ”.
“Cám ơn cậu. Ở đây tớ có bạn bè và bạn học” – Hiểu Duy nói.
“Tớ cũng là bạn bè và là bạn học của cậu”.
Hiểu Duy vốn định kết thúc chuyện này trong một buổi sáng. Không ngờ rằng không lâu sau đó cô thật sự phải đi tìm cậu ta.
Thật sự là bởi vì cô thiếu kinh nghiệm. Chu kỳ sinh lý của cô vốn luôn chuẩn xác giờ lại đến muộn nhiều ngày, cô không yên tâm bèn đi gặp bác sĩ, nhận được tin mình mang thai.
Lúc đầu Hiểu Duy khiếp sợ, nhưng không đấu tranh nội tâm. Cô không có cơ hội chọn lựa, đương nhiên là muốn phá thai. Cô mới tốt nghiệp được hai năm, sinh nhật tuổi của cô còn chưa đến, cô chưa chuẩn bị tốt để làm người mẹ đơn thân. Mặc dù cô rất yêu trẻ con.
Nhưng cô sợ hãi.
Cô nhớ lại hồi đại học cùng bạn đi phá thai, bác sĩ và y tá vẻ mặt lạnh lùng xem thường. Nhưng nếu như có một người con trai chờ đợi ở bên ngoài thì các cô ấy lại có ý tốt hơn nhiều.
Phải chăng có người chịu trách nhiệm, thường trở thành tiêu chuẩn phán xét đạo đức của các cô ấy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi điện thoại cho Chu Nhiên, xin cậu ta đi cùng cô đến bệnh viện. Dù sao caạu ta cũng có quyền biết về việc này.
Chu Nhiên có chút kinh ngạc, nhưng đáp ứng ngay không hề do dự. Cậu ta khăng khăng muốn chịu tất cả chi phí, muốn cô nghỉ phép dài hạn, cũng tìm người chăm sóc cô.
Lâm Hiểu Duy đặt lịch hẹn ở một bệnh viện chuyên khoa tư nhân, cô sợ gặp phải người quen ở bênh viện công lập.
Nhưng Chu Nhiên lại cho rằng không an toàn, kiên quyết muốn cô đến bệnh viện tốt nhất.
Sau rồi mỗi người lùi một bước để thỏa hiệp thành công. Cậu ta lái xe mấy tiếng liền đưa cô sang thành phố bên cạnh, đã hẹn trước với trung tâm giải phẫu của bệnh viện bên đó.
Đêm trước ngày phá thai, bọn họ ở trong khách sạn với tư cách là vợ chồng, ở phòng đôi.
Cả buổi tối, Hiểu Duy nghe tiếng Chu Nhiên trằn trọc trở mình. Thật ra cô cũng ngủ không ngon, cô mơ thấy mình đang đứng trước vành móng ngựa với tội danh mưu sát.
Lúc ở bên ngoài chờ làm thủ thuật, Chu Nhiên nắm tay cô, truyền sức mạnh cho cô, nhưng chính bàn tay anh lại rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ, tay anh vừa ướt lại vừa lạnh.
Phía trước còn năm người, ít nhất một tiếng nữa mới đến lượt cô. Có một cô gái phá thai không thuận lợi lắm, kêu khóc thảm thiết, được bạn trai bế ra từ trong phòng giải phẫu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại trên mặt và cổ.
Lâm Hiểu Duy khẽ run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Gần đây cô hơi nghén, sáng ra ăn gì cũng bị nôn, bây giờ bụng cô reo lên mấy tiếng nho nhỏ.
Chu Nhiên hỏi: “Cậu đói à? Muốn ăn chút gì không?”.
“Tớ muốn sô cô la hạt dẻ” – Sô cô la có thể sưởi ấm cũng như tiếp thêm dũng khí cho cô.
“Cậu chờ tớ một chút. Trước khi tớ quay về thì cậu đừng đi vào” – Chu Nhiên vội vàng rời đi.
Cô ngồi ở đó một mình đợi lâu thật lâu, thời tiết càng lạnh càng khiến cô cảm thấy yếu đuối. Trước đó có một người vừa đi vào, tiếp theo sẽ là cô. Cô nhắm mắt lại, giống như tội phạm chờ đợi phán quyết.
Phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô mở mắt, Chu Nhiên chạy đến, nơi thái dương đã hơi ướt.
Cậu ta mỉm cười, giơ lên một cái hộp rất đẹp, là loại hàng hiệu đắt nhất có thể mua ở trong siêu thị: “Cửa hàng trong bệnh viện không có hạt dẻ, vì thế tớ phải ra ngoài mua. Xin lỗi đã để cậu đợi lâu”.
Cô mở hộp ra, cầm một viên, bóc phần giấy bọc rồi đưa cho cậu ta trước. Chu Nhiên lắc đầu, cô liền nhét vào miệng mình. Cô ngậm viên sô cô la nói: “Cám ơn cậu”.
Chu Nhiên đứng đó nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta, miễn cưỡng cười một cái: “Việc này sẽ xong rất nhanh thôi, chờ mấy phút là được”.
Chu Nhiên thoáng chần chừ một lát, mang ra một bó hoa từ phía sau. Hoa hồng nhung tươi rói mềm mại, xen kẽ là những nhành baby nhỏ xíu tinh tế.
Chu Nhiên quỳ gối trước mặt cô: “Hãy giữ lại con của chúng ta. Chúng ta kết hôn đi”.