CHƯƠNG : GẶP HOẮC CHẤN ĐÔNG Ở SÂN BÓNG
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Anh tin em có thể.”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú tin em? Em còn không tin mình nữa.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Công ty có ý phát triển Điện tử Đông Hằng, anh tin em có thể tìm được chuyện mà mình nên làm. Bây giờ nếu như em đi công ty khác, có thể cả đời cũng chỉ là một người mới nhỏ nhoi, không qua năm thì em không phất lên được.”
Chế độ thăng chức ở tập đoàn Hoa Thị trước giờ rất nghiêm khắc, nếu như từng bước từng bước một mà tiến lên, thì ở trong một công ty đầy ắp nhân tài thế này, đó là một chuyện rất khó.
Bảo cô ở lại công ty bây giờ, ngược lại lại có đầy cơ hội.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Thật sao?”
“Ừm.” Hoa Ngọc Thành nói: “Cố gắng thật tốt. Trước đây anh luôn muốn chiêu gọi Cố Sâm qua đây, chính là muốn để cho anh ta làm cái này, nhưng anh ta cứ không muốn qua đây, vậy anh chỉ có thể xem em rồi.”
Điều khiến cho Hoa Ngọc Thành bất ngờ, là Cố Đinh Cẩn…
Mấy năm nay anh ta ở nước ngoài, là có chút thực lực.
Vừa về thì đã trực tiếp tìm đến một nơi có cơ hội nhất, hơn nữa còn không hề do dự mà lao vào.
Hoa Ngọc Thành thậm chí không muốn thừa nhận, bản thân mình đã nhìn thấy hy vọng ở trên người anh ta.
Nói không chừng sẽ có một ngày, Cố Đinh Cẩn thật sự có thể so cao thấp với người chú của anh ta.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời của Hoa Ngọc Thành thì nhịn không được mà cười lên: “Anh đang chọc em sao? Em làm sao mà so với sư phụ em được.”
“Em gọi anh ta là sư phụ lâu như vậy rồi, cũng phải học được chút gì đó chứ!”
“…”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nhịn không được mà miêu tả cho cô một miếng bánh kem thật lớn: “Có muốn cùng anh thử khiến cho Điện tử Đông Hằng vượt qua Hoa Ngữ Quốc Tế không?”
“Em cảm thấy chú đang nói chuyện viển vông thì có.” Thế lực của Hoa Ngữ Quốc Tế bây giờ rất mạnh, hàng năm doanh số tiêu thụ sản phẩm điện tử đều đứng đầu trong nước, Cố Sâm lại cường thế như vậy, muốn so với Cố Sâm, Cao Thanh Thu cảm thấy đây là chuyện căn bản không thể nào được.
Hoa Ngọc Thành nói: “Phải luôn có ước mơ, lỡ như thành hiện thực thì sao!”
Đối với Hoa Ngọc Thành mà nói, Cố Sâm vừa là bạn hợp tác mà mình mong đợi, vừa là đối thủ cạnh tranh của anh.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhịn không được mà cười lên, không biết tại vì sao mà lại cảm thấy khi ở bên cạnh của Hoa Ngọc Thành, hình như là thứ gì cũng đều có thể làm được vậy: “Vậy em sẽ cố gắng thử xem.”
Cô cũng muốn trở thành một người có ích ở bên cạnh anh.
Ăn cơm ở đây xong, Hoa Ngọc Thành đưa Cao Thanh Thu đến sân chơi Golf, lúc bình thường anh rảnh đều sẽ dạy cô một số thứ.
Cô cầm lấy gậy đánh golf, được Hoa Ngọc Thành ôm trong lòng, lắng nghe anh nói về những yếu lĩnh.
Hoắc Chấn Đông, Kỷ Minh Viễn và Giang Hàng Chi cùng nhau đến, lúc ba anh em đến thì đúng lúc nhìn thấy bọn họ đang ở đây.
Ánh nắng mặt trời rất rạng rỡ, soi rọi trên người của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, bức tranh trước mắt trông rất đẹp đẽ.
Giang Hàng Chi vừa nhìn thấy Hoa Ngọc Thành thì liền không kìm chế được mà chủ động chào hỏi: “Anh hai, gọi điện thoại cho anh, anh nói anh bận, kết quả là trốn ở đây chơi với bà xã.”
“…” Hoa Ngọc Thành nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hàng Chi.
Giang Hàng Chi hẹn anh vào tối hôm qua, Hoa Ngọc Thành đã từ chối, bởi vì biết có Hoắc Chấn Đông, cho nên anh vốn không muốn gặp mặt Hoắc Chấn Đông.
Nếu ban đầu đã nói xong rồi, bây giờ không còn muốn gặp mặt nhau nữa.
Bây giờ gặp lại, cũng coi như là duyên phận.
Anh cười một tiếng, Kỷ Minh Viễn và Giang Hàng Chi đi về phía bọn họ.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoắc Chấn Đông không tới mà một mình đi khỏi.
Sau khi Giang Hàng Chi đi tới, đưa mắt đánh giá Cao Thanh Thu đang mặc váy ngắn với áo thun, đội chiếc mũ che nắng màu trắng, cười nói: “Chị dâu, có muốn PK với tôi một chút không, để xem anh hai của tôi dạy chị như thế nào rồi?”
Cao Thanh Thu trợn trắng mắt với anh ta một cái, Giang Hàng Chi lăn lộn trong giới giải trí, là người nói nhiều nhất trong số mấy anh em: “Tôi không so tài với anh đâu.”