CHƯƠNG : CHÚ NẤU CƠM
Trên tàu điện, Cao Thanh Thu đứng bên cửa sổ nhìn cảnh dòng sông ở bên ngoài cửa sổ, nhớ tới cuộc nói chuyện với Cố Đinh Cẩn, cảm giác cánh tay còn hơi đau.
Mặc dù những lời nói của cô hôm nay khiến Cố Đinh Cẩn không sao, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, về sau ngộ nhỡ thỉnh thoảng anh ta lại có một màn như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này cô nhận được tin nhắn Mộ Thập Thất gửi cho mình, nói: “Tôi và Hoắc Chấn Đông bây giờ đang ở Nam Sơn, chuẩn bị xuất phát, hi vọng không bị kẹt xe.”
“Được.”
Cao Thanh Thu cũng biết lúc này rất dễ bị kẹt xe, nên mới chen lấn trên tàu điện.
Từ trên tàu điện đi xuống, cô đi thẳng về nhà.
Chuyện của Mộ Thập Thất khiến cô tạm thời không nghĩ đến Cố Đinh Cẩn.
Lúc cô về đến nhà thì thấy Hoa Ngọc Thành đã đến, anh đang buộc tạp dề đứng trong phòng bếp.
Cao Thanh Thu nhìn anh, không thể không bật cười: “Anh đã về rồi?”
“Ừm.” Anh đang vo gạo, vốn là buổi tối có bữa tiệc xã giao nhưng anh đã từ chối.
Thường thì những chuyện đã đồng ý với Cao Thanh Thu, anh đã hứa thì sẽ cố gắng thực hiện.
Cao Thanh Thu đứng bên cạnh anh, nhìn bộ dáng thành thục qua từng động tác của anh, nói: “Em cảm thấy một mình anh cũng có thể làm, căn bản không cần đến em.”
“Muốn lười sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái rồi ra lệnh: “Đi rửa rau!”
“…”
Cao Thanh Thu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh rửa rau quả.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, cưng chiều nở nụ cười, đem gạo bỏ vào trong nồi cơm điện rồi cắm điện.
Ngoại trừ rau quả còn có một chút thịt cá cần phải xử lý, đều là Hoa Ngọc Thành làm.
Cao Thanh Thu rửa rau xong thì muốn đi làm cá, Hoa Ngọc Thành nói: “Để đó, anh làm!”
Anh cũng phục Cao Thanh Thu, bạn có tin rằng cô ấy là một người phụ nữ nhưng có thể mổ cá mà không chùn tay?
Người khác đều là em gái nhỏ yếu đuối, cô thật sự là…
Cao Thanh Thu nói: “Anh không sợ bẩn sao?”
“Em còn không sợ, anh sợ cái gì?”
Anh là đàn ông!
Cao Thanh Thu đi theo bên cạnh anh: “Vậy em làm gì?”
“Đi bóc tỏi cho anh!”
“Được.”
Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua bóng lưng bận rộn của Hoa Ngọc Thành, từ khi cô học trung học cơ sở, lúc ở nhà có thời gian rảnh hầu hết các bữa cơm đều do cô làm, thỉnh thoảng có khách đến cô cũng làm, loại thịt nào cô cũng đều quen thuộc.
Nhưng bây giờ, có Hoa Ngọc Thành đột nhiên có cảm giác giống như được che chở nhiều hơn.
Anh chỉ cho cô làm một chút gì đó tương đối sạch sẽ.
Hoa Ngọc Thành thái thịt xong lại nhìn vào thực đơn, hướng Cao Thanh Thu hỏi: “Em chắc chắn là bạn của em có thể ăn nhiều như vậy sao?”
“Cô ấy còn dẫn theo một người nữa.” Cao Thanh Thu nói: “Thực sự không được thì có thể để đó ngày mai ăn tiếp. Anh yên tâm, em sẽ ăn hết, không để lãng phí.”
“…” Nghe cô nói muốn ăn hết, Hoa Ngọc Thành nở nụ cười.
Thỉnh thoảng anh rảnh sẽ làm cơm, Cao Thanh Thu đặc biệt nể mặt, đều sẽ ăn hết sạch sẽ.
Khi Hoa Ngọc Thành chuẩn bị xào rau, Mộ Thập Thất tới, Cao Thanh Thu nghe thấy tiếng xe liền nói: “Em đi đón cô ấy.”
“Được.”
Cao Thanh Thu đi ra cửa, Mộ Thập Thất nói: “Thanh Thu.”
Hoắc Chấn Đông cũng từ trên xe bước xuống.
Khỏi phải nói, hai người này nhìn vẫn rất xứng đôi.
Cao Thanh Thu đi tới, chào hỏi Mộ Thập Thất, lại liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông có thể đến, cô rất vui, cô hướng hai người nói: “Chú đang nấu cơm, chúng ta đi vào đi.”
“Được.” Mộ Thập Thất đi vào nhà.
Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua Hoắc Chấn Đông, thấy anh ta đi ở đằng sau liền đi chậm lại: “Tôi còn sợ anh sẽ không đến.”
Vẻ mặt Hoắc Chấn Đông có chút nghiêm túc: “Tối hôm qua tôi đi thăm dì Dương.”