CHƯƠNG : LẬP TỨC LẠI HẾT ĐAU
Chuyện cho tới nước này Cố Sâm cũng không ngờ tới, Cố Đinh Cẩn lại còn vì Cao Thanh Thu mà làm ra chuyện manh động như thế này.
Loại chuyện tình cảm này, thật khiến cho người ta đau đầu.
Anh ta nói với Cao Thanh Thu: “Trở về tôi sẽ tìm nó tâm sự.”
Cao Thanh Thu nói: “Cám ơn!”
Cứ tiếp tục như vậy nữa nếu để trong nhà biết, Cao Thanh Thu thật sự không dám tưởng tượng sẽ ra sao.
Tuổi của ba mẹ Hoa Ngọc Thành cũng đã bao nhiêu rồi?
Nếu còn nghe được loại chuyện này. . .
Đoán chừng không chỉ có một người khổ sở mà người cả nhà đều phải chịu sự giày vò.
Cố Sâm nhìn Cao Thanh Thu: “Tôi rất ngạc nhiên khi thấy em tới tìm tôi, sao em lại nghĩ đến tìm tôi?”
Nếu là lúc trước, chắc chắn Cao Thanh Thu sẽ đem chuyện này nói cho Hoa Ngọc Thành sau đó Cố Đinh Cẩn sẽ lại bị dạy dỗ một lần.
Cao Thanh Thu nói: “Bây giờ Cố Đinh Cẩn rất không thích tôi và ông chú, nếu để cho ông chú tới tìm anh ta thì có lẽ anh ta lại cảm thấy chúng tôi bắt nạt anh ta, ngài tâm sự với anh ta là tốt nhất.”
Cố Đinh Cẩn vẫn luôn rất thích Cố Sâm, từ lúc anh ta trở về chỉ liên hệ cho Cố Sâm chứ không liên hệ với bọn họ là nhìn ra được.
Cố Sâm gật đầu: “Được.”
Anh ta nhìn ra được, Cao Thanh Thu là vì đại cục nên mới đến tìm mình đồng thời cũng không muốn đem Cố Đinh Cẩn làm cho quá chặt.
…
Cao Thanh Thu đến cửa nhà, nói cảm ơn với lái xe xong mới chuẩn bị vào cửa, liền thấy Hoa Ngọc Thành đi ra.
“Ông chú.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lái xe trong xe một chút rồi lại nhìn về phía Cao Thanh Thu, anh không nói gì mà chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới như vậy.
Hình như cô không sao!
Nhưng biểu lộ trên mặt Hoa Ngọc Thành vẫn nghiêm túc như cũ.
Cao Thanh Thu hỏi: “Sao vậy?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Em đi vào trước đã!”
Bây giờ trong lòng anh có ngọn lửa chỉ là không có chỗ phát tiết nên đang định đi tìm Cố Đinh Cẩn.
Đúng lúc này, Lý Sơn đi theo ra ngoài, sắc mặt vô cùng lo lắng cũng không ngừng nháy mắt với Cao Thanh Thu.
Nhìn bộ dáng này thì trước khi cô trở về, chuyện Cố Đinh Cẩn làm ông chú đã biết rồi đúng không?
Cao Thanh Thu cũng không trực tiếp mở miệng bảo Hoa Ngọc Thành đừng đi mà chỉ có chút nhức đầu nói: “Em hơi không thoải mái.”
Hoa Ngọc Thành luôn quan tâm cô hơn những chuyện khác.
Quả nhiên vừa nghe thấy như vậy, phẫn nộ trong mắt liền biến thành lo lắng: “Không thoải mái chỗ nào?”
“Đi một ngày, chân đau.” Đi giày cao gót cả ngày, Cao Thanh Thu cảm thấy chân mình sắp bị mài hỏng rồi.
Hoa Ngọc Thành trực tiếp bế Cao Thanh Thu lên đi vào cửa.
Lý Sơn nhìn đến đây, mới khẽ thở dài một hơi.
Vừa rồi Cao Thanh Thu mãi vẫn chưa trở về, Hoa Ngọc Thành gọi điện thoại cho cô nhưng điện thoại lại đang ở chỗ Lâm Vi, vừa vặn gặp được Tả Dục đi đón Lâm Vi nên điện thoại là Tả Dục nghe.
Sau khi từ chỗ Lâm Vi biết được tin tức Cố Đinh Cẩn đem Cao Thanh Thu đi Tả Dục cũng không dám giấu diếm, anh ta cũng sợ xảy ra chuyện gì đó nên trực tiếp nói cho Hoa Ngọc Thành biết.
Sau khi Hoa Ngọc Thành nghe xong sắc mặt vô cùng đáng sợ, cũng may Cao Thanh Thu đã kịp thời trở về.
Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu vào cửa đặt cô ở trên ghế sofa sau đó đưa tay giúp cô đem giày cao gót cởi ra, nhìn qua chỗ chân bị mài đau của cô: “Không đi được giày cao gót thì đừng đi nữa.”
Cao Thanh Thu nhìn thấy trong mắt Hoa Ngọc Thành tràn ngập lo lắng thì nở nụ cười.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô: “Em còn cười cái gì?”
Cao Thanh Thu nói: “Lúc đầu đau sắp chết rồi nhưng nhìn thấy chồng mình quan tâm mình lại lập tức hết đau luôn.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cũng không biết tại sao trái tim cô lại lớn như thế, cô vẫn còn có thể cười được?
Anh giữ mắt cá chân Cao Thanh Thu lại, bảo Lý Sơn lấy thuốc tới sau đó nhìn Cao Thanh Thu hỏi: “Trở về bằng cách nào?”
“Ngồi xe trở về thôi.”
Cũng không thể đi bộ về mà!
“. . .” Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô: “Nói tử tế.”
Cao Thanh Thu có thể cảm giác được Hoa Ngọc Thành bởi vì chuyện này mà rất tức giận.