Đừng xem Cố Đinh Cẩn lạnh lùng, nhưng anh ta đối với Bóng Đèn Nhỏ rất dung túng, cũng sẽ không giống những người khác nới với Bóng Đèn Nhỏ cái này không thể làm, cái đó không thể chơi, cho nên Bóng Đèn Nhỏ rất thích đi cùng với anh ta.
Về Hoa Ngọc Thành, ở trong lòng Bóng Đèn Nhỏ, đương nhiên là xếp hạng vị trí cuốI sau tất cả mọi người trong nhà khác.
Cao Thanh Thu nói: “Lần nào anh cũng ghét bỏ nó.”
Hoa Ngọc Thành ngồi qua đo, ôm bà xã của mình vào trong ngực, cảm giác được thanh tịnh lại, “Ai cho em muốn con trai cũng không cần ông xã rồi hả? Trong lòng anh khó chịu.”
Bộ dạng nghiêm túc của anh ta, làm Cao Thanh Thu cười ha ha, “Có cái gì khó chịu? Em yêu con trai anh, không phải là yêu anh à?”
“Không bằng nhau.” Hoa Ngọc Thành nói.
Trong mắt anh ta, Bóng Đèn Nhỏ căn bản không thể đại biểu được anh ta.
Cao Thanh Thu hỏi: “Nơi nào không bằng nhau?”
“Nó sau này sẽ là ông xã của người khác, anh là chồng em, điểm này làm thế nào bằng nhâu được?”
“…” Anh ta nói tới thật có đạo lý!
Cao Thanh Thu ngồi ở trên đùi anh ta, nhìn anh ta, hôn một cái trên sống mũi anh ta, “Anh biết mỗi lần em nhìn thấy Dương Dương, em đang suy nghĩ gì sao?”
“Nghĩ cái gì?”
“Em đang nghĩ, em thật hạnh phúc, có anh, còn có Dương Dương.”
Vận mệnh đối với cô ta thật không kém!
Hoa Ngọc Thành nói: “Lúc trước em từng nói, có anh đã đủ rồi.”
“Đủ rồi a anh!” Cao Thanh Thu uy hiếp nói: “Lại ăn giấm, em thì không để ý tới anh rồi.”
“Liền người như em vậy còn có thể không để ý tới anh?” Hoa Ngọc Thành liền chưa từng thấy tính khí của người nào có thể tốt hơn Cao Thanh Thu..
“Có ý gì?”
“Lần nào anh tức giận, không phải là em chủ động tới tìm anh?” Anh ta nhìn về cô ta. Mỗi lần nhìn Cao Thanh Thu chủ động tới dỗ anh ta, trong lòng của anh ta đều mềm đến không biết gì nữa.
“Anh còn kiêu ngạo lên?” Cao Thanh Thu giận dỗi nói: “Em đây không dỗ anh nữa rồi! Em dỗ anh còn bị ghét bỏ.”
Cô ta nói xong đẩy Hoa Ngọc Thành ra, đứng lên, liền muốn đi ra ngoài.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô ta tức giận, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Thanh âm của anh ta rất ấm áp, khiến người nghe phảng phất sẽ mang thai.
Cao Thanh Thu nói: “Mắc mớ gì tới anh?”
“Nhà ai hơn cân thịt heo bị mất rồi không nóng lòng?”
“…” Cao Thanh Thu quay đầu lại, trừng mắt về phía anh ta, “Anh…”
Thật là quá đáng, cô ta tức giận anh ta cũng không dỗ, còn bắt nạt cô ta.
Bên cạnh có đặt một chiếc cân, Cao Thanh Thu đứng lên, “Anh thấy rõ đi, là thịt heo mới hơn cân! Anh mới hơn cân!”
“…” Phốc!
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy cô ta, nhịn không được bật cười, “Qua đây, đừng náo nữa.”
Cao Thanh Thu lúc này mới ngồi xuồng lại, bị anh ta ôm vào trong ngực, Hoa Ngọc Thành ôm lại eo của cô ta, “ Bé này bây giờ tính khí khá to à .”
“Hừ.”
Hoa Ngọc Thành đưa bàn tay vào trong áo của cô ta, sờ tới thịt bụng mềm mại của cô ta, lúc Cao Thanh Thu sinh con là đẻ thuận tự nhiên, không có mổ bụng, cho nên trên bụng cũng không có vết sẹo.
Hiện tại bụng rất bằng phẳng, liền giống như cô gái trẻ chưa sinh con.
Nếu không có Bóng Đèn Nhỏ, căn bản không tưởng tượng ra cô ta từng sinh con.
Cao Thanh Thu bị anh ta sờ đến có chút nóng lên, “Đừng náo, em đi tìm Dương Dương.”
“Nó sẽ không tới.” Hoa Ngọc Thành nói: “Anh nói với nó, anh muốn cùng em sinh em gái, anh ta cao hứng đi rồi.”
“…”
Cố Đinh Cẩn đang ngồi ở trên ghế sa lon của căn phòng chơi game, Bóng Đèn Nhỏ từ bên ngoài đi vào, “Anh.”
“Làm cái gì?” Anh ta nhìn về tên tiểu tử này.
Bóng Đèn Nhỏ nói: “Chơi với em.”
Anh ta đi tới, đứng ở trước mặt Cố Đinh Cẩn, một đôi mắt to nhìn anh ta.
Cố Đinh Cẩn hỏi: “Ba mẹ em đâu?”
Mỗi lần anh ta trở lại, hai người kia đều yên tâm thoải mái đưa Bóng Đèn Nhỏ cho anh ta, quả thật là quá không chịu trách nhiệm.
Bóng Đèn Nhỏ cười nói: “Ba ba nói, phải sinh em gái cho em.”