CHƯƠNG :
Mặc dù Bóng Đèn Nhỏ là con của Hoa Ngọc Thành, nhưng nhà họ Hoắc bên kia, đến bây giờ cũng thường quan tâm đến nó..
Nhất là lão thủ trưởng, lần não cũng sẽ đúng lúc tặng quà cho Bóng Đèn Nhỏ.
Buổi chiều, khi mặt trời chiều chếch về phía tây, Nhà Hoa dần dần náo nhiệt lên.
Mấy anh em của Hoa Ngọc Thành đều tới rồi, đặc biệt qua tới đây chúc mừng sinh nhật cho Bóng Đèn Nhỏ, Cao Thanh Thu có chút lúng túng.
Bóng Đèn Nhỏ mới mấy tuổi, cô ta vốn cũng chỉ là muốn mời mấy bạn quen thuộc qua tới ăn bữa cơm, kết quả bọn họ ai cũng đến dự cuộc náo nhiệt.
Qùa tặng nhiều chất cao như núi nhỏ, cũng không kịp mở ra.
Bóng Đèn Nhỏ bị Hoắc Chấn Đông bế đi, mấy anh em vây quanh Bóng Đèn Nhỏ, giống như là phát hiện bảo bối gì, đều hâm mộ Hoa Ngọc Thành, cho rằng bọn họ cũng muốn sinh một đứa con trai như vậy.
Cao Thanh Thu cùng Hoa Châu Du ở trong phòng bếp kiểm tra những đồ ăn uống trong bữa tối nay.
Mẹ Hoa đi tới, hướng về phía Hoa Châu Du hỏi: “Cố Đinh Cẩn tối nay có trở về không?”
Hoa Châu Du nói: “Buổi sáng con gọi điện cho nó, nó nói anh ta bận việc, không trở về lại.”
…
Hoa Ngọc Thành đậu xe ở cửa, anh ta xuống xe, Lý Sơn đi theo sau, đột nhiên mở miệng nói, “Anh xem, đây không phải là Cố Đinh Cẩn sao?”
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành đi theo sau, dưới mặt trời chiều, Cố Đinh Cẩn mặc bộ tây phục mở cửa xe, từ trên xe đi xuống, Lâm Vi cũng đi xuống xe theo sau lung anh ta rồi.
Từ xa nhìn lại, hai người phảng phất là một cặp người yêu.
Lý Sơn nói: “Lâm Vi không phải lại yêu nhau với Cố Đinh Cẩn rồi hả?”
Lúc trước mọi người đều biết Lâm Vi là bạn gái của Cố Đinh Cẩn, nhưng mấy năm này Cố Đinh Cẩn không có ở đây, cô ta đều ở chung một chỗ cùng với Tả Dục.
Hiện tại lại nhìn thấy Cố Đinh Cẩn cùng Lâm Vi chung nhau, đều là người đàn ông, Lý Sơn bắt đầu thương tiếc cho Tả Dục bị cắm sừng rồi.
Hoa Ngọc Thành không có đáp lời, anh ta không thích quản chuyện của người khác, cũng lười phát biểu ý kiến gì.
Sau khi Cố Đinh Cẩn xuống xe, liền thấy được Hoa Ngọc Thành. Nhìn thấy cậu mình, anh ta nhếch khóe miệng lên, “Cậu, chào buổi chiều”
Hoa Ngọc Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, trực tiếp bước vào cửa.
Cố Đinh Cẩn có trở về hay không, Hoa Ngọc Thành mới không thèm để ý.
Anh ta không trở lại cho phải đây!
Thanh tịnh!
Hoa Ngọc Thành cùng Lý Sơn vào cửa, đi tìm Cao Thanh Thu trước.
Cao Thanh Thu đang nói chuyện với Hoa Châu Du, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, nở nụ cười đi tới, “Anh về rồi hả?”
Mỗi lần nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu đều giống như một fan cuồng, dù nhưkhông biết thân phận của bọn họ, cũng nhất định nhìn ra được, hai người bọn họ là một cặp người yêu rất ân ái.
Hoa Ngọc Thành cười lên tiếng, “Nhìn thấy anh, có cần phải vui đến như vậy không?”
Hoa Châu Du trêu ghẹo nói: “Đúng mà, mỗi lần vợ em nhìn thấy em, vui đến hình như trúng được thưởng năm triệu đấy.”
“Chú nhà em lại quan trọng hơn so với năm triệu.” Cao Thanh Thu xấu hổ cắn cắn môi, cười nói.
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô ta, “Dương Dương đâu?”
“Ở bên Đông Tử đó, nó đang cùng Đông Tử ở chung một chỗ đây.”
Mẹ Hoa đi ra, Hoa Ngọc Thành thấy bà ta, nịnh hót nói: “Mẹ.”
Mẹ Hoa trừng mắt liếc anh ta một cái.
Hoa Ngọc Thành cười nói: “Còn giận con ạ?”
Mẹ Hoa nói: “Ta không có tức giận.”
Hoa Ngọc Thành biết bà ta vẫn cảm thấy là mình khiến Cố Đinh Cẩn không trở về nhà, nói: “Cố Đinh Cẩn về tới rồi.”
“Trở về rồi?” Hoa Châu Du có chút kinh ngạc.
Cô ta còn tưởng rằng Cố Đinh Cẩn không trở lại.
Gọi điện cho anh ta, anh ta cũng cứ nói mình bận rộn.
Lý Sơn nói: “Mới vừa trở về, chúng ta gặp ở cửa.”
“Trở về là tốt rồi.” Nghe nói Cố Đinh Cẩn trở lại, mẹ Hoa lập tức vui vẻ hơn rất nhiều, trên mặt cũng nở nhiều nụ cười.
Ánh mắt Cao Thanh Thu rơi vào trên người Hoa Ngọc Thành, yên thương chú nhà mình thúc một hồi.