CHƯƠNG :
“Được.”
Cao Thanh Thu cười lên tiếng, vẫn là trợ lý Phạm đối với cô ta tốt.
Bởi vì hôm nay là ngày thứ sáu rồi, nên Cao Thanh Thu vào thứ hai tuần sau mới đi phòng vật tư.
Cao Thanh Thu thu thập xong đồ vật, từ văn phòng đi ra, ở dưới lầu gặp được trợ lý Phạm, đi tới, “Cảm ơn anh.”
Trợ lý Phạm xem cô ta cười vui vẻ thế, nói: “Cám ơn tôi gì?”
“Chuyện anh giú tôi chuyển công việc.” Cao Thanh Thu nói: “Nghe nói là anh nói lời giúp tôi.”
“Không phải.” Trợ lý Phạm cười nói, thành thật nói với cô ta, “Là ý của Cố tổng, Cố tổng chúng ta mặc dù tính khí không tốt, nhưng, vẫn là rất công chính.”
Cũng không có bởi chuyện riêng, đối phó Cao Thanh Thu.
Hơn nữa, anh ta cũng coi là cho Cao Thanh Thu đi cửa sau, là trường hợp đặc biệt.
Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn, “Thật sao?”
Anh ta không phải là muốn chèn ép cô ta sao?
Kết quả lại đồng ý để cho cô ta chuyển công việc?
Bất kể thế nàoi, tin tức này, vẫn để cho Cao Thanh Thu rất vui vẻ.
–
Hôm nay là thứ sáu, cô ta trở về nhà, Bóng Đèn Nhỏ đi chân trần, lộ ra chân mập mạp nhỏ nhắn, đang ngồi ở trên thảm trải sàn, nhưng trên mặt không vui lắm.
Cao Thanh Thu đi tới, “Bóng Đèn Nhỏ, Dương Dương, bảo bối…”
Kêu mấy tiếng, nó đều không để ý đến cô ta.
Cao Thanh Thu bế anh ta lên, “Sao rồi? Ai chọc tức bảo bối nhà chúng ta?”
“Hạ Lợi.” Bóng Đèn Nhỏ buồn bã nói: “Hạ Lợi bị hỏng rồi.”
Hạ Lợi, là máy robot Cố Đinh Cẩn tặng cho bé đó.
Cao Thanh Thu nhìn về máy robot không động một tý ở bên kia, “Cái người máy hàng nước ngoài này , lại bị hư như vậy rồi hả?”
Cao Thanh Thu bế lấy nó, tay nắm chặt chân của nó, chân nhỏ mập mạp, mềm nhũn.
Cao Thanh Thu nói: “Nhìn thấy mẹ, có vui không?”
“Ừm.” Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, cố gắng nhịn nỗi buồn xuống.
Cao Thanh Thu cúi đầu, hôn một cái trên mặt cậu nhóc, ngồi xuống vào ghế sa lon , ôm bảo bối vào trong ngực, cùng nó trò chuyện.
Cũng không lâu lắm, Hoa Ngọc Thành trở về tới rồi, nhìn thấy hai người bảo bối nhà mình thân mật nói chuyện trên ghế salon, đi tới, “Em về đến rồi.”
“Đúng vậy.” Cao Thanh Thu nói: “Em đi tàu điện ngầm, có phải là rất nhanh không.”
Bây giờ là thời gian tan việc, đường kẹt xe đến muốn chết.
Hoa Ngọc Thành nói: “Em cũng không thấy mệt mỏi, đi tàu điện người cũng đông người.”
“Có cái gì mệt?” Cao Thanh Thu nói: “Như vậy tiết kiệm thời gian mà, đúng rồi, con trai nói máy người của nó bị hỏng rồi, anh giúp nó xem một chút.”
Hoa Ngọc Thành đi tới, nhìn về phía máy người , “Lý Sơn.”
“…”
Cao Thanh Thu nhìn về anh ta, anh ta thật đúng là cái gì cũng có thể kêu Lý Sơn.
Lý Sơn đi tới, kiểm tra một chút máy người, nghiên cứu xong, “Cái này, tôi không sửa được.”
“Vậy thì ném đi!” Hoa Ngọc Thành không để ý mà nói.
Bóng Đèn Nhỏ đưa tay đẩy một cái anh ta, “Không muốn…”
Mới không cho ba ném đi bạn tốt của mình.
Cao Thanh Thu nhìn xem Hoa Ngọc Thành, “Ông xã, anh thật quá đáng.”
Hoa Ngọc Thành cởi áo khoác ra, đi tới bên cạnh Hạ Lợi, lấy ra máy người nhỏ này, một mặt nghiêm túc, bắt đầu nghiên cứu.
Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh mở mắt thật to, không hề nháy mắt, rất sợ ba thối thật sự làm hỏng Hạ Lợi.
Hoa Ngọc Thành sửa một hồi, sau đókợi động lại máy này, Hạ Lợi liền động được rồi.
Nhìn thấy Hạ Lợi nói chuyện lại nữa, Bóng Đèn Nhỏ rất vui vẻ, mặt tỏ ra xấu hổ, nhất thời cảm thấy Hoa Ngọc Thành giống như một người anh hùng, “Cảm ơn ba.”
Bình thường chỉ thấy cậu bé đối với Cao Thanh Thu, Cố Đinh Cẩn nhiệt tình lắm, còn chưa có thấy nó đối với mình nhiệt tình như vậy.
Hoa Ngọc Thành xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, “Giúp con sửa xong rồi, mới nhớ đến ta là ba rồi? Nếu là không có cho con biết năng lực của ta, con lại không biết ta là ba của con rồi.”