CHƯƠNG : LÀM ẤM CHO ANH
“Để em làm ấm cho anh.” Ánh mắt Cao Thanh Thu vô cùng dịu dàng: “Chồng em vất vả quá. Tối trờ tối trật rồi mới về đến nhà.”
Mặc dù anh tỏa sáng rực rỡ trong mắt người khác, nhưng thực chất anh lại rất bận rộn. Có đôi chút thời gian cũng phải tính toán, thường xuyên chưa đến mười giờ tối là không về nhà được, thời gian ở nhà chẳng được bao nhiêu, hơn nữa, còn phải chú ý đến cô và con vào mỗi giây mỗi phút.
Cao Thanh Thu biết anh thật sự rất vất vả, vì vậy cô thương anh vô cùng.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, người cô rất ấm áp, mỗi lần nhìn thấy cô, Hoa Ngọc Thành đều có cảm giác mình tốt số quá.
Không những tính tình hiền lành mà còn rất ấm áp, luôn luôn suy nghĩ cho anh.
Anh ôm cô vào lòng mình, nói với cô bằng chất giọng trầm thấp: “Em cũng vất vả rồi.”
Anh biết, thực chất chăm sóc hai đứa trẻ không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh, chắc chắn Cao Thanh Thu còn mệt nhọc hơn cả anh.
Cao Thanh Thu cười cười rồi nói: “Em không mệt xíu nào, mẹ và chị vẫn luôn giúp đỡ em mà.”
Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh, cả nhà đều rất lo lắng cho cậu bé.
Ba của Hoa Ngọc Thành cũng thường xuyên chạy về nhà.
Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu vào lòng, cô nằm trong lồng ngực của anh rồi hỏi: “Ngày mai anh có đi không?”
“Ngày mai ở nhà với mẹ con em.” Hoa Ngọc Thành duỗi bàn tay mát mẻ ra sờ Bóng Đèn Nhỏ: “Em nói xem, sao bình thường thằng bé chẳng quấn gì anh, vừa bị bệnh đã nhớ anh kia chứ?”
Vào lúc này, Hoa Ngọc Thành lại có cảm giác kiêu ngạo lạ lùng.
“Ai bảo anh là ba của nó kia chứ?” Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành: “Cục cưng của chúng ta ngoan lắm nhé, biết anh và em bận rộn nên bình thường mới không quấn chúng ta, anh nghĩ thằng bé thật sự không cần ba mẹ bầu bạn bên mình à?”
Sự bầu bạn của ba mẹ có ý nghĩa rất sức quan trọng với con cái.
Mẹ Hoa cũng thường nói, lúc bọn họ có ở đây thì Bóng Đèn Nhỏ sẽ tươi tắn và vui vẻ hơn.
Hoa Ngọc Thành đáp: “Anh biết rồi.”
Vào buổi sáng, Hoa Châu Du và mẹ Hoa đều đến đây.
Trong sân nhà yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đang ở trong phòng.
Thực chất hai người họ đã tỉnh rồi.
Cao Thanh Thu đang làm vệ sinh buổi sáng trong nhà vệ sinh, Hoa Ngọc Thành mặc áo trắng, anh nằm trên giường, Bóng Đèn Nhỏ ngồi trước mặt anh rồi gọi: “Ba ơi.”
Ông chú cũng rất kiên nhẫn, giọng nói hết sức dịu dàng: “Hử?”
“Hôm nay ba có thể không đi làm không?” Cậu bé nhìn anh với ánh mắt thấp thoáng hy vọng.
Hoa Ngọc Thành nhìn cậu bé: “Vì sao?”
Giọng nói của Bóng Đèn Nhỏ mềm mại: “Con muốn mẹ và ba ở nhà với con.”
Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cậu bé, Hoa Ngọc Thành cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Anh ôm Bóng Đèn Nhỏ vào lòng: “Có mẹ ở nhà với con không phải rất tốt sao? Chẳng phải con thích mẹ nhất à?”
“Con cũng muốn ba nữa.” Bóng Đèn Nhỏ bảo: “Thích ba.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn cậu nhóc, khó khăn lắm mới nghe thấy cậu bé bảo thích mình.
Cao Thanh Thu bước ra từ nhà tắm, tóc cô còn buộc cao chưa xõa xuống, chợt nghe thấy giọng nói đầy vẻ tự hào của Hoa Ngọc Thành cất lên: “Dương Dương kêu anh ở nhà chơi với nó này.”
Cao Thanh Thu nhìn Bóng Đèn Nhỏ, tối qua thằng bé vẫn luôn đợi anh về nhưng lại không đợi được, sáng sớm vừa mới ngủ dậy đã bám dính lấy Hoa Ngọc Thành rồi, đến vào nhà vệ sinh mà cũng phải để cho anh ôm đi.
Cô cười cười: “Em nghe thấy rồi.”
“Con nói là nó thích anh đấy.” Ánh mắt của anh Hoa toát ra vẻ đắc ý.
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ đắc ý của anh Hoa, cô cố ý trêu anh: “Câu này em không nghe thấy.”
“…” Cô vợ này là giả chứ gì!
Cao Thanh Thu lại đi trèo lên giường, mùa đông nằm trên giường vẫn sướng nhất.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Không phải em dậy rồi à?”
“Em vẫn còn muốn ngủ thêm một lúc nữa.” Dù sao cũng chẳng cần phải đi làm.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô rồi nói: “Mau dậy đi nấu cơm đi, có người phụ nữ nhà ai mà lười biếng đến thế không?”