CHƯƠNG : CHA CON GIÚP NHAU
”…”
Lúc nói những lời này, Bóng đèn nhỏ quả thực siêu đáng yêu!
Hoa Ngọc Thành vẫn luôn lạnh lùng cũng có chút không kháng cự lại được.
Bóng đèn nhỏ vẫn luôn nhìn Hoa Ngọc Thành, dù sao cũng muốn nhìn đến khi anh đáp ứng thì thôi.
Lần trước thằng bé còn nhìn thấy Hoa Ngọc Thành mặc áo cho Cao Thanh Thu, cho nên nó cũng muốn ba mặc áo cho nó.
Hoa Ngọc Thành nhìn thằng bé bị ốm, cầm quần áo của thằng bé rồi cẩn thận mặc lên cho nó.
Trước mặt Hoa Ngọc Thành quả thực Bóng đèn nhỏ quá nhỏ bé, cho anh mặc quần áo là chuyện chẳng dễ dàng gì, chỉ sợ làm thằng bé bị đau.
Vì quá mức cẩn thận nên Hoa Ngọc Thành tay chân có chút vụng về.
Khó khăn lắm ba con hai người mới mặc được xong quần áo cho Bóng đèn nhỏ.
Hoa Ngọc Thành đi giày xong cho thằng bé mới đặt nó xuống đi thay quần áo.
Bóng đèn nhỏ thấy anh định thay quần áo liền giơ tay đi giúp anh.
Quần áo của Hoa Ngọc Thành lớn như thế, Bóng đèn nhỏ liền đặt lên mặt đất.
Anh nhíu mày nhìn thằng bé, có chút khó chịu: ”Ba tự làm cho.”
Phiền phức!
”Con giúp ba.” Tuy không giúp được, lại còn thêm phiền toái nhưng Bóng đèn nhỏ lại rất nhiệt tình muốn giúp anh làm chút gì đó.
Hoa Ngọc Thành nghe thằng bé muốn giúp mình, có chút ngoài ý muốn, nhỏ thế mà còn muốn giúp người khác?
Hoa Ngọc Thành vừa còn ghét bỏ Bóng đèn nhỏ phiền toái giờ lại có chút cảm động: ”Được rồi, ba tự làm cho, con còn nhỏ, đợi con lớn thì giúp ba sau nhé.”
”Vâng.” Bóng đèn nhỏ đứng bên cạnh nhìn Hoa Ngọc Thành mặc quần áo lên.
Lúc anh ôm Dương Dương xuống tầng, trong nhà đã chuẩn bị cơm xong rồi.
Bình thường hai cha con chẳng khác nào kẻ thù, giờ phút này Dương Dương lại ở trong lòng Hoa Ngọc Thành, hình ảnh hai cha con bên nhau rất ấm áp.
Hoa Ngọc Thành nhìn cha mẹ Cao, bà Hoa chờ bọn họ xuống ăn cơm.
Dù cha mẹ Cao Thanh Thu thế nào, chỉ cần bọn họ đến người nhà họ Cao cũng rất khách sao, không có cảm giác gì là không tôn trọng.
Cứ cho như là Cao Thanh Thu không thích bọn họ, thì đó cũng là chuyện của Cao Thanh Thu, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
”Ngọc Thành, Dương Dương.” Mẹ Cao đứng dậy, đi đến trước mặt bóng đèn nhỏ: ”Dương Dương, nào, đến cho bà ôm nào.”
Dương Dương ôm lấy cổ Hoa Ngọc Thành tỏ vẻ không muốn.
Giờ thằng bé không chịu cho ai ôm ngoại trừ Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu.
Mẹ Cao có chút xấu hổ, giải thích cho Hoa Ngọc Thành: ”Hai ngày nay thằng bé bị ốm, rất dính người.”
Bình thường chỉ cần quen là ôm được, giờ thì không, đến cả Hoa Châu Du cũng không ôm được.
Cao Thanh Thu bước đến tiếp Dương Dương từ Hoa Ngọc Thành.
Bà Hoa đặc biệt chuẩn bị cho thằng bé một vài món.
Mọi người ngối xuống bàn ăn bên cạnh.
Bà Hoa thấy Hoa Ngọc Thành vẫn còn ở nhà liền nói: ”Ngọc Thành hôm đi làm à?”
Hoa Ngọc Thành đang gắp đồ ăn cho Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu nhìn anh một cái rồi nó thay anh: ”Hôm nay chú ở nhà với Dương Dương, mọi người không biết chứ sáng sớm vừa dậy, Dương Dương liền quấn quýt lấy không cho anh ấy ra khỏi cửa đấy.”
Mẹ Hoa bật cười: ”Nên ở bên Dương Dương nhiều hơn. Công việc có bận thì cũng không bằng con được.”
Hoa Ngọc Thành đáp: ”Vâng”
Mẹ Cao nói: ”Hôm này để Dương Dương ở với chúng tôi hai ngày đi! Dù sao thì tôi với ông ngoại thằng bé cũng rảnh rỗi.”
Chưa nói đến chuyện mẹ Cao thích trẻ con thế nào, nhưng giờ Dương Dương ở nhà họ Hoa rất được yêu thương nên bà cũng muốn biểu hiện chút.
Hoa Ngọc Thành khách sáo nói: ”Không cần đâu, thằng bé thích phá phách, gần đây lại còn bị ốm, con với Thu Thu ở bên là được rồi.”
Mẹ Cao cười: ”Vậy à.”
Cơm nước xong, Cao Thanh Thu tiễn cha mẹ Cao ra cửa, mẹ Cao nói với Cao Thanh Thu: ”Công việc của Ngọc Thành bận lắm à?”
”Vâng”
mẹ Cao khẩn trương nói: ”Mẹ nói với con, con cẩn thận chút đấy, hai con kết hôn nhiều năm vậy rồi, rất dễ xảy ra vấn đề. Nếu nó thường xuyên không về thì con phải lưu ý chút xem có phải bên ngoài nó có phụ nữ không.”
”…”