CHƯƠNG : VỀ NHÀ THẬT TỐT
Có Hoa Ngọc Thành chống lưng, cô sợ cái gì?
Cô cũng chỉ muốn ra sức vì công ty mà thôi.
Sáng sớm cô đã trở về từ Bắc Kinh, xuống máy bay lạnh thế nào, cô đi lại dễ dàng lắm sao?
Đã vậy Cố Đinh Cẩn còn vu oán cho cô vì lợi ích riêng mới chọn Phong Ngôn, cô còn bị anh ta mắng chửi nữa, loại ông chủ này, Cao Thanh Thu đúng là xui xẻo mà.
Có ai chịu được sự cố gắng của mình bị người khác xem nhẹ chứ?
Cô cũng là người bình thường, lúc cố gắng nhưng không nhận được kết quả cũng sẽ khó chịu.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ đáng yêu của mình, đưa tay kéo cô vào lòng, giọng nói vô cùng ấm áp trong mùa đông: “Ai bắt nạt em?”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành và dì Ngô sắp bị đông cứng thì nói: “Vào nhà rồi nói.”
Mọi người đi vào bên trong, quản gia giúp Cao Thanh Thu xách vali, dì Ngô cũng đi theo sau.
Cao Thanh Thu đi bên cạnh Hoa Ngọc Thành, anh nắm lấy tay của cô, tay anh rất ấm.
Cô nhỏ giọng nói với anh: “Mấy người thật là ngốc, lạnh như vậy còn đứng chơi đánh bài ở bên ngoài sao?”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ ngốc nhà mình, không phải vì chờ em sao, ai muốn chịu đông lạnh ở đó chứ?
Dì Ngô cười nói: “Ngọc Thành biết con trở về nên sớm chờ con ở bên ngoài!”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành: “Thật sao?”
Ánh mắt của cô mang theo vài phần đắc ý, dáng vẻ giống như rất vui vẻ.
Hoa Ngọc Thành không muốn nhìn cô vô cùng đắc ý nên lạnh lùng dời tầm mắt: “Không có.”
“…” Cao Thanh Thu không quan tâm, ôm lấy cánh tay anh: “Dì nói có là có. Chắc chắn chú rất nhớ em!”
Chú của cô thật là tốt!
Hoa Ngọc Thành nhìn cô gái đáng yêu, lén cong khóe miệng: “Ai nói? Anh chơi đánh bài ở ngoài đó.”
Quỷ hẹp hòi, còn ghi thù!
“Chồng ơi.” Cao Thanh Thu mềm giọng nói: “Thật ra chú không cần chờ em ở bên ngoài đâu, bên ngoài lạnh như vậy, em sợ chú sẽ đông cứng.”
“Anh không sợ lạnh.” Anh muốn ra ngoài chờ cô, lúc anh nhìn cô trở về thì trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Cao Thanh Thu nói: “Sức khỏe của chú rất tốt, không sợ lạnh, nhưng bọn họ đông lạnh thì làm sao?”
Cao Thanh Thu luôn rất đau lòng cho bọn họ, tuy rằng bọn họ chỉ làm công nhưng thường xuyên ở chung, Cao Thanh Thu đã xem bọn họ giống như người nhà.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô gái nhà mình: “Vậy em quan tâm bọn họ hay là quan tâm anh?”
“Đương nhiên là quan tâm mọi người rồi.”
Dì Ngô và quản gia đứng sau lưng nghe vậy thì nở nụ cười, có một bà chủ như vậy đúng là quá hạnh phúc.
Hoa Ngọc Thành: “…”
Bọn họ vào nhà, Cao Thanh Thu cởi áo khoác trên người xuống, cả bao tay và khăn quàng cổ, mũ, dì Ngô cầm giúp cô.
Cô ngồi xuống trên sô pha, Hoa Ngọc Thành nhìn cô, quay lại đề tài trước đó: “Ai bắt nạt em?”
Nhắc tới chuyện này làm cho Cao Thanh Thu cau mày lại, nói chuyện người phát ngôn cho anh nghe một chút: “Chú nói xem, em chọn Phong Ngôn thật sự là sai sao? Anh ta có gì không tốt chứ? Cố Đinh Cẩn còn nói em như thế.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng tủi thân của cô thì đưa tay xoa đầu cô: “Không sao, mặc kệ cậu ta nói thế nào thì thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Cao Thanh Thu nắm lấy bàn tay to của anh: “Em cảm giác trên thế giới này cũng cũng chỉ có chú mới hiểu em.”
Cô làm cái gì thì chú cũng tin tưởng cô, ủng hộ cô.
Ngoại trừ anh, cô vẫn chưa thấy một người nào tin tưởng mình, hiểu mình giống như anh.
Khóe miệng Hoa Ngọc Thành cong lên.
Cao Thanh Thu mặc áo lông, lười biếng dựa vào ghế số pha: “Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ, buổi sáng chưa được ngủ ngon.”