CHƯƠNG : HOẮC CHẤN ĐÔNG VÀ MỘ THẬP THẤT
Vũ Minh Hân nói: “Hoắc Chấn Đông sắp kết hôn, cô biết chứ? Người anh ấy sắp cưới là tiểu thư cả nhà họ Mộ, lần này tôi đến Bắc Kinh thì tình cờ nhìn thấy cô ấy.”
Dương Nhạc Linh nắm chặt tay thành hình quả đấm, trong lòng cô vẫn còn nhói đau khi nghe tin Hoắc Chấn Đông kết hôn.
Nói cho cùng, trước đây cô rất thích Hoắc Chấn Đông.
Tuy nhiên, trái tim cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô không còn tức giận, không cam lòng như trước nữa.
Người đàn ông đó đã được định sẵn là không thuộc về cô, anh ta ở bên ai thì có liên quan gì đến cô đâu?
Vũ Minh Hân nói: “Thực ra thì Mộ Thập Thất kia cũng không quá xinh đẹp! Chỉ là gia cảnh khá hơn, nhưng cô cũng có những thứ này mà! Nhưng tại sao Hoắc Chấn Đông lại chỉ muốn lấy cô ta, không muốn lấy cô?”
Vũ Minh Hân không bao giờ thừa nhận Dương Nhạc Linh xinh đẹp.
Lúc này là cố ý nói như vậy.
Vũ Minh Hân nhìn Dương Nhạc Linh: “Cô muốn nói gì?”
“Nếu tôi là cô, nhìn người đàn ông mình yêu kết hôn với người phụ nữ khác, mà bản thân lại biến thành bộ dạng này, tôi sẽ không để họ kết hôn thành công đâu!” Vũ Minh Hân có ý định châm ngòi ly gián đặc biệt rõ ràng.
Dương Nhạc Linh cười khổ: “Nếu tôi không để họ kết hôn vậy tôi còn có thể làm gì được?”
Cô không thể động đến hai người đó.
Giờ cô mệt rồi, muốn bỏ cuộc.
“Cô biết đấy, người Hoắc Chấn Đông thích là Cao Thanh Thu, nếu Mộ Thập Thất biết chuyện này, liệu cô ta có còn muốn kết hôn với Hoắc Chấn Đông không?” Vũ Minh Hân bây giờ đã trở nên thông minh hơn, cô ta sẽ không tự mình làm điều đó, cho nên cô ta hy vọng Dương Nhạc Linh sẽ làm.
Dương Nhạc Linh cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay.
Tuy bây giờ cô tàn tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng não không hỏng, Vũ Minh Hân hiển nhiên muốn dùng cô làm vũ khí.
Hơn nữa, Mộ Thập Thất đã biết Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu từ lâu, người ta hoàn toàn không bận tâm, cô ấy còn sẵn sàng làm bạn với Cao Thanh Thu.
Ý tưởng của Vũ Minh Hân căn bản là rất buồn cười.
Giờ phút này, nghe Vũ Minh Hân nói chuyện, Dương Nhạc Linh cũng không phá.
Cô đặt chân tướng trong lòng, không nói cho Vũ Minh Hân biết, chỉ giả vờ như chuyện gì cũng không biết: “Tôi đã từ bỏ rồi, cho dù Mộ Thập Thất không kết hôn với Hoắc Chấn Đông thì cũng sẽ có người khác.”
Chiếm nhà của cô, cướp đi cha mẹ của cô, cô còn muốn xem Vũ Minh Hân xui xẻo thế nào.
Ánh mắt Vũ Minh Hân tối sầm lại, vốn tưởng rằng chỉ cần châm ngòi Dương Nhạc Linh một chút là cô ta sẽ làm theo, nhưng không ngờ Dương Nhạc Linh lại bình tĩnh như vậy.
Cô đứng dậy, nói: “Vậy cô cứ ngồi trên xe lăn cả đời đi!”
Đúng thật là vô dụng!
Nói xong, Vũ Minh Hân đi ra ngoài, Dương Nhạc Linh nhìn cánh cửa bị đóng lại, quay đầu, lấy sách trên bàn ra, nghiêm túc đọc.
Buổi chiều khi Mộ Thập Thất đi làm về, cô thấy Hoắc Chấn Đông đang ngồi trong nhà, nói chuyện với anh cả của mình.
“Thập Thất nhà chúng tôi rất tùy hứng, sau này kết hôn thì quan tâm tới nó nhiều một chút nhé.”
“Vâng.” Hoắc Chấn Đông gật đầu.
Mộ Thập Thất đi đến: “Anh cả.”
Hoắc Chấn Đông ngẩng đầu nhìn cô.
Mộ Thập Thất cười, nói với anh: “Chúng ta đi ăn đi!”
Cô không thích ở nhà với Hoắc Chấn Đông, cô luôn cảm thấy như thể mình đang bị anh nhìn chằm chằm.
Hoắc Chấn Đông ăn ý đứng lên: “Được.”
Sau khi tạm biệt anh cả Mộ, anh đi ra ngoài với Mộ Thập Thất.
Chị dâu nhìn hai người cùng đi ra ngoài, cười: “Không biết hai đứa này đã phát triển đến đâu, liệu Thất nhà chúng ta có chịu thiệt thòi không.”
Cô trông như đang muốn buôn chuyện, anh cả Mộ nhìn cô không nói nên lời.
Trong xe, Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông: “Tại sao anh lại đến nhà tìm em mà không đến đơn vị, làm em to công một chuyến.”