CHƯƠNG : NGỦ LẠI NHÀ ANH TA
“Anh!” Câu này không khỏi cũng quá xỉ nhục người ta rồi!
Mộ Thập Thất oán hận trừng mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng cơm nước xong xuôi vẫn đi theo anh ta đến đó.
Trong nhà chỉ có một dì giúp việc, hai người đi lên trên lầu, sau khi Mộ Thập Thất đi vào phòng nhìn thấy chồng đĩa CD dày cộp trên vách tường của anh ta chợt thốt lên: “Trời ạ, đồ của anh cũng nhiều quá nhỉ! Đây đều là thứ mà tôi đang muốn! Không ngờ anh cũng có.”
Cô xem những đĩa phim nhựa không xuất bản nữa mà anh ta sưu tầm được, cảm giác giống như nhìn thấy kho báu vậy.
Hoắc Chấn Đông nói: “Đều là Giang Hàng Chi tặng, nếu cô thích thì sau này có thể nhờ cậu ta tìm cho.”
Mộ Thập Thất đứng ở bên cạnh liếc nhìn: “Anh cho tôi chỗ này của anh trước rồi anh lại đi tìm anh ta xin sau đi!”
“Không cần thiết.” Hoắc Chấn Đông nói: “Kết hôn rồi thì chỗ này đều là của cô.”
“…” Cũng đúng nhỉ!
Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông, cô phát hiện ra mình không thể thích ứng được với thân phận của hai người chút nào.
Cô tìm một chiếc đĩa bỏ vào máy, ngồi ở trên ghế sofa ôm gối ôm ngồi xem.
Hoắc Chấn Đông rót cho cô một ly nước, cô nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô gái nhỏ này.
So ra thì Mộ Thập Thất còn lớn hơn Cao Thanh Thu mấy tuổi.
Nhưng ánh mắt cô lại rất tinh khiết, có cảm giác giống như không nhiễm bụi trần thế.
Điều này luôn tạo cho Hoắc Chấn Đông một cảm giác cô vẫn còn rất nhỏ.
Hai người cũng không nói gì chỉ cùng nhau ngồi xem phim, không lâu sau, Hoắc Chấn Đông lại nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở khi ngủ say.
Anh ta nhìn Mộ Thập Thất một chút, phát hiện ra cô đã dựa vào trên ghế sofa ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ phúng phính nhìn rất đáng yêu.
Anh ta cũng không muốn đánh thức cô mà chỉ ngồi nhìn như vậy, cũng không biết có phải do ánh đèn hay không, hay là đôi mắt của anh ta có vấn đề mà anh ta lại cảm thấy cô còn đẹp hơn cả diễn viên ở trong phim.
Phim còn chưa hết thì điện thoại di động của Mộ Thập Thất lại vang lên, Hoắc Chấn Đông sợ làm ồn đến cô nên cầm điện thoại của cô lên, nghe máy thay cô: “Alo.”
“Mẹ đây.” Là mẹ của Mộ Thập Thất gọi điện thoại tới, trong điện thoại, mẹ Mộ nhận ra giọng nói của Hoắc Chấn Đông: “Thập Thất vẫn còn ở chỗ cháu à? Đã muộn như vậy rồi, lúc nào thì nó trở về?”
“Bây giờ Thập Thất đang ở nhà của cháu, cô ấy vừa ngủ thiếp đi rồi, nếu không bây giờ cháu đưa cô ấy về nhé?” Hoắc Chấn Đông cảm thấy đêm hôm khuya khoắt mình giữ cô ở lại qua đêm mà hai người còn chưa kết hôn, hình như làm như vậy có hơi không thích hợp.
“Ở chỗ của cháu à!” Đột nhiên giọng nói của mẹ Mộ lại trở nên kích động: “Nếu không cứ để cho nó ngủ lại ở đấy đi! Cũng muộn quá rồi, hai người chạy tới chạy lui cũng không tiện.”
Tuần trước lúc bà ăn sáng với Mộ Thập Thất còn thấy cô không hề quan tâm tới Hoắc Chấn Đông, không ngờ bây giờ đã đến mức ngủ lại ở nhà người ta rồi.
Mẹ Mộ chẳng những không cảm thấy không ổn chỗ nào mà ngược lại còn có chút kích động, cuối cùng thì con gái nhà mình cũng hiểu ra rồi!
Từ nhỏ Mộ Thập Thất đã thuộc kiểu người có bảy khiếu mà thiếu mất một khiếu, vĩnh viễn không biết tình yêu là cái gì, trước kia lúc cô còn nhỏ người nhà rất sợ cô bị bắt nạt nên suốt ngày nói với cô cách xa mấy tên con trai ra một chút.
Cô luôn luôn nghe lời, thật đúng là đã cách xa mấy tên con trai ra một chút.
Mãi cho đến tận năm cô hai mươi ba tuổi, cô vẫn cách xa mấy người con trai kia như trước nhưng lại rất thân thiết với mấy cô gái, vừa thấy mấy em gái nhà người liền tới trêu chọc, lúc này mẹ Mộ mới không thể không sốt ruột được.
Bảo cô cách xa mấy tên con trai là bởi vì sợ cô sẽ làm chuyện gì đó sai trái, nhưng bây giờ lại đi trêu ghẹo con gái là cớ làm sao?
Chẳng may cô lại biến thành đồng tính nữ, mẹ Mộ sẽ thật sự giận phát khóc luôn rồi.
Cho nên mới tìm Hoắc Chấn Đông cho cô.
Trước giờ cô và Hoắc Chấn Đông cũng đã nói chuyện với nhau được mấy năm, cũng là kiểu nước ấm nấu ếch xanh kia, mỗi lần bảo cô chuẩn bị cái gì cho bạn trai cô cũng đều lấy ra đủ mọi loại lý do để thoái thác, ngay cả quà sinh nhật hàng năm tặng cho Hoắc Chấn Đông cũng đều là người nhà chuẩn bị thay cho cô.