CHƯƠNG : CON TRAI LƯỜI TRONG NHÀ
Hoa Ngọc Thành nhìn cậu bé: “Sao thế?”
“Bế.” Cậu bé đi mệt rồi!
Hoa Ngọc Thành: “…”
Mới đi được mấy bước chứ?
Hoa Ngọc Thành gần đây phát hiện, cậu con trai này của anh, rất lười, hơn nữa là kiểu đặc biệt lười.
Bình thường đi bộ cũng đi không được mấy bước thì không đi được nữa, muốn bế.
Mặc dù ngoài miệng chê bai, nhưng Hoa Ngọc Thành vẫn bế cậu bé lên, đón ánh nắng, đưa cậu bé đến nhà trẻ của tiểu khu.
Cao Thanh Thu đi đằng sau hai ba con, người của công ty cứ gọi điện cho cô suốt, kêu cô sáng nay đến sớm một chút, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên con trai đi học, không đưa cậu bé đến trường, Cao Thanh Thu thật sự rất tiếc.
Cô nói vào trong điện thoại: “Tôi biết rồi, sẽ đến sớm.”
Hoa Ngọc Thành bế Bóng Đèn Nhỏ, quay đầu liếc nhìn Cao Thanh Thu có hơi nóng lòng mà nhăn trán, công ty của bọn họ gần đây đang bận rộn đưa sản phẩm mới lên thị trường, tất cả mọi người đều bận đến bù đầu.
Hoa Ngọc Thành nói: “Em nếu như bận thì đi trước đi, anh đưa con đến trường.”
“Không sao.” Cao Thanh Thu chạy bước nhỏ, tiến gần Hoa Ngọc Thành, nhìn con trai của nhà mình, Bóng Đèn Nhỏ đội mũ, nhìn trông cực kỳ đáng yêu.
Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của cậu bé trắng trẻo, giống như lòng trắng trứng.
Cao Thanh Thu hỏi: “Ngày đầu tiên đi học, Dương Dương có căng thẳng hay không?”
“Không căng thẳng.”
Có ba mẹ đi cùng, cậu bé không có căng thẳng đâu!
“Con trai của mẹ thật dũng cảm.” Cao Thanh Thu mỉm cười, hai vợ chồng cùng nhau đưa Bóng Đèn Nhỏ đến nhà trẻ.
Học phí của nhà trẻ này không rẻ, có thể học ở đây, đều là bọn trẻ sống trong tiểu khu này.
Tụi nhỏ đều sống trong khu biệt thự cao cấp, sống ở nơi này, trong nhà đều rất có tiền.
Cao Thanh Thu nói chuyện với cô giáo một lúc, thái độ của đối phương rất tốt, chuyện Bóng Đèn Nhỏ đi học bọn họ cực kỳ để tâm, rất lâu trước đây đã đến tiếp xúc, tìm hiểu mới quyết định đứa con đến đây.
Bóng Đèn Nhỏ đã được Hoa Ngọc Thành để xuống, ở cửa có không ít bạn nhỏ khóc trong lòng phụ huynh, cậu bé ngược lại rất bình tĩnh, không hiểu những người đó khóc cái gì.
Cao Thanh Thu đi tới, nói với Hoa Ngọc Thành: “Dương Dương của nhà chúng ta còn rất ngoan.”
Con trai không khóc, trong lòng Cao Thanh Thu tràn ngập sự tự hào.
Hoa Ngọc Thành liếc nhìn Bóng Đèn Nhỏ, không cho là vậy: “Thế sao?”
Anh cảm thấy Cao Thanh Thu vẫn không hiểu con trai của mình.
Bọn họ nói chuyện xong với cô giáo, cô giáo dẫn Bóng Đèn Nhỏ vào trong lớp, bên trong có không ít bạn nhỏ.
Bóng Đèn Nhỏ quay đầu nhìn Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành.
Một lát lại quay ra nhìn bọn họ.
Bóng Đèn Nhỏ thừa hưởng gen của Hoa Ngọc Thành, lớn lên rất đẹp trai, cậu bé vừa xuất hiện, giống như mang theo ánh sáng, làm lu mờ tất cả mọi người, ngay cả các bạn nhỏ khác cũng nhìn cậu bé.
Cậu bé vừa đến, có chút lạ lẫm, không phải quá quen thuộc.
Cô giáo bảo cậu ngồi ngoan, cậu bé cũng ngồi.
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, tự nhiên có một loại cảm giác chua xót trong lòng, hôm nay là ngày đầu tiên con trai đi học, nhất cử nhất động của cậu bé, đều đả động trái tim của Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành nhìn Bóng Đèn Nhỏ một lát, nói với Cao Thanh Thu: “Em không đi làm sao?”
Cô nhìn Bóng Đèn Nhỏ mà không nỡ rời khỏi, ngay cả công việc của mình cũng quên.
Cao Thanh Thu nói: “Phải đi.”
Đang nói thì điện thoại lại đổ chuông.
Cao Thanh Thu chỉ có thể tạm thời để con trai lại đi nghe điện thoại, Hoa Ngọc Thành thấy Bóng Đèn Nhỏ ở trong đó khá ổn thì cùng Cao Thanh Thu rời khỏi.
Bóng Đèn Nhỏ luôn chăm chú nhìn bọn họ, bây giờ thấy hai người đột nhiên đi rồi, thì không trấn định giống như vừa rồi nữa, đeo cặp sách nhỏ của cậu bé, sải đôi chân ngắn đuổi theo ra ngoài.
“Ài…” Cô giáo theo ra ngoài, muốn ngăn cản cậu bé.