CHƯƠNG : ĐỊA VỊ TRONG NHÀ KHÔNG NHƯ TRƯỚC
Chỉ cần không rời xa ba mẹ, cậu bé bằng lòng bản thân là con gái.
“…”
Hoa Ngọc Thành đâu ngờ cậu nhóc này lại không theo lẽ thường như vậy.
Anh nổi cáu, ra lệnh với Cao Thanh Thu: “Em ra ngoài đợi anh.”
Có Cao Thanh Thu ở đây, muốn giao Bóng Đèn Nhỏ cho cô giáo, xem ra không thể được!
Chỉ có thể bảo cô rời khỏi trước.
“…”Cao Thanh Thu vừa lo lắng cho Bóng Đèn Nhỏ, vừa nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Hoa Ngọc Thành, suy nghĩ một lát, chỉ đành rời khỏi dưới ánh mắt nghiêm nghị vừa không thể từ chối của anh.
Cô luôn rất hiểu chuyện, nếu Hoa Ngọc Thành đã đưa ra quyết định rồi, thì cô nghe theo anh.
Cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của anh trước mặt Bóng Đèn Nhỏ!
Tuy nhiên, mỗi bước cô đi, cậu nhóc ở đằng sau cô lại khóc càng thương tâm hơn.
Khóc đến nỗi trái tim của Cao Thanh Thu cũng thắt lại.
Hoa Ngọc Thanh đưa Bóng Đèn Nhỏ vào trong lớp, cố kiềm tiếng khóc của cậu bé mà đi ra cửa.
Không phải anh nhẫn tâm, mà anh biết, sớm muộn cũng phải đối mặt với ngày này.
Nếu bạn hôm nay đưa con đến, nó khóc vài tiếng thì dẫn nó về, lần sau đưa tới, nó sẽ tiếp tục khóc.
Cho nên, không bằng để cậu bé làm quen, biết khóc cũng không có tác dụng.
Đi ra khỏi cửa lớn của nhà trẻ, Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu đứng ở cửa, cô mặc áo lông màu ấm, quay lưng với anh.
Hoa Ngọc Thành đi tới, nắm tay cô, nói: “Đi thôi.”
Cao Thanh Thu đẩy tay của anh ra, bị tiếng khóc của con trai đả động khiến cảm xúc của cô cũng không thể khắc chế được, nước mắt rơi xuống.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện mắt của cô đỏ hoe, đưa tay ôm cô vào lòng, thật sự không biết nên khóc hay nên cười: “Em bị ngốc sao? Chuyện này có gì đâu mà khóc? Đưa con đi học thôi mà.”
“Chú không thấy thằng bé khóc tội nghiệp như vậy à.” Cao Thanh Thu bị anh ôm trong vòm ngực dày rộng, kháng nghị nói: “Chú quá nhẫn tâm với con rồi, chú không thương thằng bé, nó khóc thành ra như thế rồi, chú cũng không có buồn một chút nào cả.”
Phải, cô chiều Bóng Đèn Nhỏ, chiều con trai.
Nhưng, có khi Cao Thanh Thu thật sự cảm thấy Hoa Ngọc Thành quá bình tĩnh.
Con trai khóc thành ra như thế rồi, anh cũng có thể lạnh lùng nhét con trai ở trong đó, cái gì cũng không quan tâm.
Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu nói thế, dịu dàng dỗ dành: “Anh sao không thương thằng bé chứ? Em vì sinh nó, chịu bao nhiêu vất vả, anh lẽ nào không biết?”
Anh đương nhiên thương, nhưng, trong nhà phải có một người làm người xấu!
Anh và Cao Thanh Thu trong chuyện con cái, chỉ là phương thức biểu hiện khác nhau mà thôi.
Cao Thanh Thu không nói chuyện, buồn bã lau nước mắt, Hoa Ngọc Thành nói: “Đừng khóc, lớp trang điểm của em sắp trôi hết rồi, yên tâm, anh nhìn rồi! Thằng bé sẽ không có chuyện gì đâu!”
Cao Thanh Thu không nói chuyện với anh, trong lòng cô không thoải mái, trực tiếp đi về nhà.
Hoa Ngọc Thành: “…”
Anh hình như không làm sai chuyện gì mà nhỉ?
“Thu Thu?”
Cao Thanh Thu nghe thấy Hoa Ngọc Thành gọi cô ở đằng sau.
Cô vừa cố kìm nước mắt vừa không nói chuyện.
Cô vừa rồi không khóc ở bên trong, là vì không muốn để người khác chê cười, nhưng bây giờ càng nghĩ càng buồn.
Phụ nữ đều là động vật cảm tính, lúc cảm xúc dâng lên, ai cũng không dỗ được.
Về đến cửa nhà, tài xế đã đợi sẵn rồi, dì giúp việc cầm đồ của Cao Thanh Thu xuống, Cao Thanh Thu nhận lấy, nói: “Em đi làm đây.”
Trước khi xe chạy, Hoa Ngọc Thành cách cửa sổ xe nhìn cô: “Chiều anh sẽ đến đón em sớm, đừng buồn nữa.”
Cao Thanh Thu tâm trạng không tốt, không nói chuyện với anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn xe của Cao Thanh Thu rời khỏi, bất lực thở dài.
Anh sâu sắc cảm thấy, địa vị của mình ở trong nhà càng ngày càng không bằng trước.
Hận không thể lập tức tìm ba mẹ nuôi cho Bóng Đèn Nhỏ, đóng gói đưa đi.