CHƯƠNG : MẸ KHÔNG YÊU CỤC CƯNG NỮA
“Ừm.” Hoa Ngọc Thành nhếch môi.
Gần đây Cao Thanh Thu rất bận rộn, áp lực cũng rất lớn, ngày nào cũng đi sớm về trễ, Hoa Ngọc Thành nhìn mà thấy đau lòng, bây giờ nghe được tin tốt lành như thế, chắc hẳn cô sẽ vui vẻ lắm.
Hôm nay Hoa Ngọc Thành cũng giống hệt như hôm qua vậy, sau khi giải quyết xong việc công ty, anh bèn về nhà trước, rèm cửa sổ trong phòng đã được buông xuống, chỉ để lọt vào tia sáng mỏng manh soi rọi vào từ khe hở.
Anh đi đến bên giường ngủ, nhìn Cao Thanh Thu một lát, thấy cô còn chưa cởi đồ mà đã nằm lên giường, ôm chặt lấy gối, ngủ rất sâu.
Cô lên công ty vào sáng ngày hôm qua, đến trưa nay mới về nhà, đầu vừa đặt lên gối đã quên trắng hết mọi thứ.
Anh không đánh thức cô, chỉ im lặng ngồi xuống bên thành giường, nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bé đáng yêu nhà mình.
Hoa Ngọc Thành chưa ngồi được bao lâu, điện thoại của Cao Thanh Thu đã đổ chuông.
Hoa Ngọc Thành vội vàng cầm điện thoại sang, tắt máy cho cô.
Chẳng bao lâu sau, dì Ngô đi vào phòng, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, bà ấy bèn bỏi: “Thu dặn tôi đến giờ thì gọi cô ấy dậy, cô ấy phải đi đón Dương Dương.”
Hoa Ngọc Thành đứng dậy đi ra ngoài cửa, anh đóng cửa phòng lại rồi nói khe khẽ với dì: “Đừng quấy rầy cô ấy, để cô ấy ngủ đi, tôi đi đón Dương Dương cho.”
Ở ngay trong khu chung cư, cũng chẳng xa. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Dì Ngô nhìn Hoa Ngọc Thành rồi cười nói: “Được.”
Có thể nhận ra anh là một người đàn ông biết yêu vợ mình!
Anh nghĩ cho công việc bề bộn của Cao Thanh Thu, anh muốn chia sẻ với cô trong nhiều chuyện.
Mặc dù gia đình không cần phải trông chờ Cao Thanh Thu kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi tháng tiền của cô kiếm được đều ít hơn Hoa Ngọc Thành, nhưng từ trước đến nay, Hoa Ngọc Thành đều chưa từng lên mặt làm cao trong gia đình.
Anh rất tôn trọng công việc của cô, cũng quan tâm đến sự vất vả của cô, thường hay thương xót cô.
Nếu như là người đàn ông bình thường khác, nếu như anh ta kiếm được nhiều tiền hơn bạn, những chuyện trong gia đình đều do bạn lo liệu, chắc hẳn ngày nào cũng sai sử bạn như người hầu mới cảm thấy thoải mái.
Hoa Ngọc Thành đi đón Bóng Đèn Nhỏ trở về, hôm nay Bóng Đèn Nhỏ cũng phớt lờ anh như hôm qua vậy, anh nắm tay thằng bé, hai ba con cùng đi vào trong sân, vừa khéo nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ngay ngoài cửa.
Ngọn gió chiều làm áo sơ mi của cô bay phấp phới, cô vừa mới ngủ dậy, mái tóc dài hơi rôi rối, trông có vẻ rất lười nhác.
Cô vừa mới dậy, đi xuống lầu mới biết Hoa Ngọc Thành đã đi đón Bóng Đèn Nhỏ rồi, thế là bèn ngồi ở đây đợi bọn họ về.
Thấy Hoa Ngọc Thành và Bóng Đèn Nhỏ, gương mặt Cao Thanh Thu lập tức toát ra vẻ vui mừng: “Về rồi!”
“Mẹ ơi.” Bóng Đèn Nhỏ đã không gặp Cao Thanh Thu cả ngày, bây giờ nhìn thấy cô, thằng bé lập tức chạy về phía cô ngay.
Cao Thanh Thu lo lắng cậu bé tay ngắn chân ngắn ấy bị té, cô vội vàng ôm chầm con trai vào lòng: “Chậm thôi, lỡ té thì phải làm sao đây hả?”
Bóng Đèn nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, cậu bé ôm cô, trong lòng cảm thấy hết sức tủi thân. Tối hôm qua cậu bé vô cùng nhớ mẹ, nhớ suốt cả đêm nhưng mẹ vẫn chưa về, cậu bé ngủ chung với ba xấu xa, chẳng thấy vui chút nào.
Bây giờ gặp Cao Thanh Thu, cậu bé bèn cảm thấy dường như thế giới đã trở nên ấm áp.
Cậu bé được Cao Thanh Thu ôm vào lòng, bèn nói một cách ngoan ngoãn: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.”
Cao Thanh Thu dịu dàng vuốt ve đầu con trai: “Mẹ cũng nhớ con lắm.”
Sau khi nói dứt lời, Cao Thanh Thu không khỏi bật cười.
Lần nào nói câu này với con trai, cô cũng đều cảm thấy thật giống với phim thần tượng, đúng là thú vị thật.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu: “Tối hôm qua mẹ không về nhà, con giận rồi, mẹ không yêu con nữa.”
“…” Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ lên, cô vừa bế con đi vào trong phòng, vừa kể con nghe những chuyện mình làm: “Tối hôm qua mẹ phải làm việc nên mới không về thăm Dương Dương được.”