CHƯƠNG : HÂM MỘ NHẤT LÀ CHÚ
Người chủ trì vang lên trên sân khấu: “Đầu tiên tôi mời tổng giám đốc của Điện Tử Đông Hằng là anh Cố Đinh Cẩn…”
Hôm nay Cố Đinh Cẩn mặc âu phục màu đen phối hợp với áo sơ mi trắng, vô cùng đẹp trai.
Cho dù có Hoa Ngọc Thành ở đây nhưng vẫn làm cho người ta không nhịn được nhìn anh ta.
Trong khoảng thời gian này, công ty Điện Tử Đông Hằng vốn không còn lối thoát, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh ta đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Lượng tiêu thụ của dòng điện thoại Tinh Không đã đứng thứ ba trong số các điện thoại cùng đưa ra thị trường, chiếm lấy không ít thị trường của hai công ty bên cạnh.
Cao Thanh Thu đứng một bên im lặng nhìn Cố Đinh Cẩn, anh ta mới hơn hai mươi, hiện tại anh ta làm cho Điện Tử Đông Hằng chết đi sống lại nên thái độ của mấy người cấp cao với anh ta cũng tốt hơn.
Trước kia bị ép phải khuất phục, bây giờ là tâm phục khẩu phục.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở hàng thứ nhất, Lý Sơn ngồi bên cạnh anh nói: “Cố Đinh Cẩn thật sự đã trưởng thành.”
Anh ta đi theo Hoa Ngọc Thành nên làm gì có chuyện chưa gặp qua?
Ngay cả anh ta cũng cảm thấy Cố Đinh Cẩn rất lợi hại.
Tuổi còn trẻ như vậy cũng có thể làm được chuyện này.
“…” Hoa Ngọc Thành cong khóe miệng, đến bây giờ anh còn nhớ rõ dáng vẻ Cố Đinh Cẩn nước mắt nước mũi đi theo sau lưng mình lúc còn nhỏ, hôm nay anh ta cũng có thể gánh vác một mình.
Chỉ cần anh ta không tranh giành Cao Thanh Thu với anh thì Cố Đinh Cẩn vẫn là đứa trẻ tốt.
Lúc Cố Đinh Cẩn nói chuyện thì Lý Sơn nhìn xung quanh, anh ta thấy Cao Thanh Thu thì nói với Hoa Ngọc Thành: “Tôi thấy bà chủ rồi, anh có muốn tôi gọi cô ấy đến không?”
Hoa Ngọc Thành nhìn theo Lý Sơn thì thấy Cao Thanh Thu, hôm nay cô mặc lễ phục màu champagne, có vẻ rất đẹp.
Anh nói: “Không cần, cô ấy không thích khoe khoang.”
Hoa Ngọc Thành rất hiểu Cao Thanh Thu, bình thường anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
Anh quá chói mắt, nếu anh gọi cô tới thì có lẽ cô sẽ nhận không ít oán hận của người khác.
Lòng ghen tỵ của phụ nữ luôn rất mạnh, anh vẫn nên khiêm tốn một chút.
Lý Sơn nói: “Vâng.”
Cố Đinh Cẩn nói xong thì nhận một tràng vỗ tay, người chủ trì vang lên: “Tiếp theo xin mời anh Hoa Ngọc Thành của tập đoàn Hoa Thị.”
Trước đó Hoa Ngọc Thành đã được thông báo chuyện này nên cũng không bất ngờ.
Anh đứng dậy đi lên sân khấu.
Cao Thanh Thu đứng ở một bên, vừa mới trên mặt cô còn bình tĩnh, bây giờ có thêm sự dịu dàng, tràn ngập hâm mộ nhìn anh.
Tuy rằng Cố Đinh Cẩn cũng nói rất tốt, nhưng quả nhiên ở trong lòng cô, người lợi hại nhất vẫn là chú của cô!
Cố Đinh Cẩn đi xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Cao Thanh Thu, anh ta phát hiện cô vô cùng si mê nhìn Hoa Ngọc Thành thì nhíu mày lại.
Hoa Ngọc Thành đứng phát biểu trên sân khấu, đôi mắt nhìn về phía Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu cười với anh, cảm giác trốn trong đám người nhìn anh không quá thoải mái, dù sao người khác cũng không biết anh đang nhìn cô.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô thì dừng một chút, bé cưng nhà anh lại nghịch ngợm!
Cao Thanh Thu đùa giỡn Hoa Ngọc Thành say sưa thì Cố Đinh Cẩn đột nhiên đi tới ngăn tầm mắt của cô.
“…” Cao Thanh Thu nhìn người đàn ông này: “Anh làm gì vậy?”
Tại sao lại ngăn cản cô nhìn chú chứ?
Sự chú ý của Hoa Ngọc Thành đều ở trên người Cao Thanh Thu, anh đột nhiên nhìn thấy Cố Đinh Cẩn tới gần thì bản năng nhíu mày lại.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng không thể làm hành động gì gây sự chú ý được.
Cố Đinh Cẩn trầm giọng nói với Cao Thanh Thu: “Sao Phong Ngôn vẫn chưa tới? Chờ bọn họ nói xong sẽ đến anh ta, cô gọi điện thoại hỏi xem.”
Chuyện này do Cao Thanh Thu phụ trách.