Hắn rất lo lắng cha sẽ đem chuyện này nói cho ông ngoại bà ngoại và mẹ mình, nếu như bọn họ biết chuyện này, nhất định sẽ rất đau lòng.
Cố Trường Bình nhìn Đinh Cẩn một cái, "con dám nói những gì cô ta nói đều là giả không?"
Đinh Cẩn cúi đầu xuống, nắm tay thành quả đấm, "Quan hệ của con cùng Cao Thanh Thu đã kết thúc. Cô ấy bây giờ là vợ của cậu..."
"Đinh Cẩn, ba thật sự rất thất vọng về con." Cố Trường Bình trách cứ: "con ở trường học hành chẳng ra gì đã đành, yêu đương nhăng nhít, ba cũng lười quản con, nhưng mà, coi như con dù gì cũng là con trai của ba, ngay cả chút chuyện xấu của bản thân còn không giải quyết được, còn gây rắc rối về nhà."
Nếu không phải là sợ vợ mình khó sinh, thật sự muốn sinh thêm một đứa con gái. Để đỡ phải nhìn mặt đứa con trai này mà tức giận.
Đinh Cẩn nhìn ba mình, "Lúc con và Cao Thanh Thu yêu nhau, cô ấy còn chưa quen biết cậu, bọn họ..."
"Ba nói chính là ả Vũ Minh Hân kia kìa!" Cố Trường Bình nhìn hắn chằm chằm, "con xem xem con đã dây dưa với loại phụ nữ gì? Ngay cả một người phụ nữ điên rồ cũng không giải quyết được, con nhìn lại con xem, xem con có giống một tên phế vật vô dụng không!"
Nói xong, Cố Trường Bình liền rời đi.
giờ, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, chỉ có vị trí của Vũ Minh Hân còn trống không.
Đinh Cẩn ngồi ở bên cạnh Cố Trường Bình, nhìn thấy ông bà Hoa và Hoa Châu Du vô cùng vui vẻ.
Hôm nay là ngày Hoa Ngọc Thành kết hôn, người trong nhà đều rất vui vẻ.
Hắn lại không nhịn được nhìn một cái người cha đang ngồi ở bên cạnh mình, ung dung thản nhiên, không nghĩ tới cha lại... Nhốt Vũ Minh Hân ở trong căn phòng đó.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đi ra tham gia hôn lễ, chỉ có Vũ Minh Hân còn bị nhốt ở trong phòng, mở cửa không được, điện thoại di động cũng không có tín hiệu. Quả thực là không cầu cứu được ai, chứ đừng nhắc tới chế giễu Cao Thanh Thu.
Không thể không thừa nhận, cha lại thủ đoạn như vậy, lại còn có thể bình tĩnh lừa Vũ Minh Hân tới căn phòng đó rồi nhốt cô ta lại.
Trên sân khấu, MC đang chủ trì hôn lễ.
Hoa Ngọc Thành ở Kinh Châu, chỉ cần nhắc đến tên thôi là đủ để mọi người biết anh là ai, nhưng người thật sự từng gặp anh lại ít vô cùng.
Trước anh ở trong quân đội, rất ít khi trở lại, cũng rất ít khi công khai lộ diện.
Cho nên, mọi người hôm nay đều rất hưng phấn, muốn biết người đàn ông này rốt cuộc dáng dấp ra sao.
"Tiếp theo chúng ta hãy cùng chào đón chú rể tiến vào lễ đường..."
Âm thanh của MC, làm cho tất cả mọi người lên tinh thần mà nhìn về phía của hôn trường, thậm chí còn có người cầm điện thoại lên để chụp ảnh.
Đại khái hai giây sau, liền thấy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, được Lý Sơn đẩy vào...
Hoa Ngọc Thành hôm nay mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, tiêu chuẩn quần áo mặc trong ngày cưới.
Anh ngồi trên xe lăn, tóc được vuốt ra phía sau, lộ ra vầng trán sáng rộng, cùng ngũ quan tinh xảo, anh tuấn vô cùng.
Lại cộng thêm một đôi mắt đẹp hút hồn...
Nếu như... Nếu như không phải là phải ngồi trên xe lăn,thì đây chắc chắn là biết một con người hoàn mỹ không ai sánh bằng!
Trong đám người rất nhanh liền có tiếng xì xào nghi ngờ: "Tại sao lại ngồi trên xe lăn?"
"Nghe nói là trước kia bị thương."
"Nhưng mà, lâu như vậy còn chưa khỏi sao?"
"Hình như bị liệt hẳn rồi! Bằng không, vị Dương đại tiểu thư kia, làm sao có thể bỏ người đàn ông đẹp trai như vậy,lại còn chấp nhận bồi thường gấp ba lần để từ hôn chứ?"
"Thật là đáng tiếc! đẹp trai như vậy, nhưng phải cả đời ngồi trên xe lăn."
"Không chỉ có vậy! tôi còn nghe nói, anh ta hỏng chỗ ấy rồi. Nếu ai gả cho anh ta, thì khẳng định phải chuẩn bị thủ tiết cả đời, phỏng chừng còn phải cả đời phục vụ anh ta."